Cẩu Nam Nữ Đừng Vội, Khán Giả Đang Chờ Xem Đấy - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
【Chị ơi đừng khóc, vào đập ch chúng nó đi!】
【Tiện lắm, tôi có thể trả phí, chị cứ phát đi!】
【Tặng chị một chiếc du thuyền, tôi muốn xem đ á n h ghen trực tiếp!】
Chi Tử cảm thấy có thể khuấy động thêm nên giật lấy điện thoại từ tay tôi, sau đó đ ạ p mạnh một cú vào cánh cửa đang hé mở:
“Nào, để xem con mèo hoang mặt dày nào dám làm loạn trong nhà chị em đây!”
“Rầm!”
Tiếng cửa đập mạnh đến mức tôi có cảm giác linh hồn mình bị chấn động. Lực chân của Chi Tử ngày càng đáng sợ…
Hàng xóm nghe tiếng động cũng lục đục ló đầu ra xem náo nhiệt.
Tề Diệp Minh và Tiêu Sở Sở trong phòng nghe thấy tiếng động cũng cuống cuồng mặc quần áo, hùng hổ đi ra:
“Đứa nào phát đ i ê n đấy— Văn Y?!”
Tiếng nói lạc cả điệu, kinh hoàng đến mức suýt đứng không vững.
Xem ra Tiêu Sở Sở đã vắt kiệt sức của hắn rồi, đến mức mềm nhũn như con tôm luộc thế kia.
Tôi đau đớn chỉ tay vào hắn, tay run lẩy bẩy, một chữ cũng nói không nên lời.
Tiêu Sở Sở mặc áo sơ mi của hắn, dịu dàng bước lên, đôi mắt long lanh như nai con, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên tia đắc ý:
“Học trưởng~ Chuyện gì vậy?”
Chi Tử đẩy điện thoại lại cho tôi, sau đó xông lên, tóm lấy cổ áo của Tề Diệp Minh, vung tay t á t mạnh hai cái.
Khuôn mặt hắn lập tức sưng đỏ.
Tiêu Sở Sở yếu ớt ngã xuống đất, nhưng lại là người kêu lên đầu tiên, sau đó nhào về phía Tề Diệp Minh:
“Á~ Học trưởng!”
Chi Tử tránh sang bên cạnh, nhìn Tiêu Sở Sở bằng ánh mắt đầy khinh thường:
“Gào cái gì mà gào? Không biết còn tưởng mèo nhà ai đến kỳ đ ộ n g d ụ c đấy!”
Tiêu Sở Sở vốn đang tỏ ra đáng thương lập tức nghẹn họng, trông như con ngỗng bị b ó p c ổ.
Những dấu vết trên cơ thể cô ta không hề che giấu được chuyện vừa xảy ra.
Ngoài cửa, hàng xóm đang xì xào bàn tán.
Tề Diệp Minh giận dữ giơ tay định đánh Chi Tử:
“Con đàn bà ch tiệt, mày nói linh tinh cái gì thế?!”
“Bốp!”
Tề Diệp Minh ôm mặt, ánh mắt đầy sửng sốt.
Có lẽ hắn không ngờ rằng tôi – người luôn bình tĩnh – lại dám ra tay với hắn.
“Tôi xem anh là cái thá gì mà dám đanhs cô ấy?” Tôi lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi vung tay t á t thêm cái nữa.
“Đã ngoại tình còn dám to tiếng? Chó đ ộ n g d ụ c còn không hạ tiện bằng anh!”
“Không, anh… A!”
Tề Diệp Minh ấp úng chưa kịp nói hết câu thì đã bị tôi đ ạ p mạnh vào đầu gối, quỳ thụp xuống.
“Dẫn gái về nhà tôi vui lắm à? Anh có biết trong nhà này tôi đã lắp camera không? Ham hố thế thì đi làm t r a i bao cho rồi!”
Tề Diệp Minh trợn mắt nhìn tôi, n g h i ế n răng:
“Cô dám lắp camera? Cô biết từ lâu rồi?!”
Tôi b ó p cằm hắn, cười nhẹ:
“Anh nghĩ sao? Học trưởng?”
Tiêu Sở Sở vẫn chưa hiểu chuyện gì, đến khi nghe thấy từ “camera” mới hoảng hốt.
Camera? Nếu có camera thì chẳng phải mọi chuyện đều bị ghi lại sao?!
Cô ta hét lên rồi lao vào tôi, móng tay dài nhăms thẳng vào mặt tôi mà c à o.
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, Chi Tử giơ điện thoại lên quay cận cảnh, một tay bắt lấy tay cô ta:
“Ôi trời ơi, tiểu tam đanhs người kìa!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Tiêu Sở Sở, giọng lạnh như băng:
“Tôi không thèm đanhs cô, vì nếu không phải tại Tề Diệp Minh, cô vốn không có tư cách xuất hiện trước mặt tôi.”
“Cô cũng đừng tưởng hắn yêu cô thật lòng. Hắn có thể phản bội tôi, thì cũng có thể phản bội cô.”
Nói xong, tôi đẩy Tiêu Sở Sở về phía Tề Diệp Minh, không thèm để ý đến đám cư dân mạng đang bàn tán sôi nổi hay những người hàng xóm hóng chuyện ngoài cửa.
Tôi quay sang ra hiệu cho Chi Tử.
Cô ấy lập tức tắt livestream, đóng sập cửa lại.
Bởi vì những gì sắp xảy ra sau đó—thật sự không tiện để phát sóng nữa.
7
Tôi và Chi Tử hớn hở bước ra khỏi cửa, để lại Tề Diệp Minh với khuôn mặt bầm dập ngồi bệt dưới đất. Bên cạnh, Tiêu Sở Sở đang ôm hắn, nức nở khóc lóc như thể hắn là toàn bộ thế giới của cô ta.
Nói thật, đã lâu rồi tôi không đanhs nhau, cảm giác có hơi gượng tay. Nhưng Tề Diệp Minh thực sự quá yếu. Chưa được mấy chiêu đã nằm đo ván. Cô tiểu học muội yêu quý của hắn lúc đầu còn hùng hổ, nhưng vừa nghe tôi bảo “Ai giúp cũng sẽ bị đánhs” thì lập tức co rúm lại, không dám nhúc nhích.
Chờ tôi và Chi Tử ra khỏi cửa, cô ta mới dám bò đến ôm hắn mà khóc lóc.
Thế này có phải là chân ái không nhỉ?
Về nhà, tôi lập tức gọi điện cho công ty chuyển nhà, tiện thể đăng tin bán căn hộ này lên mạng mà chẳng thèm báo cho Tề Diệp Minh một tiếng.
Quả nhiên, khi nhân viên chuyển nhà vừa tới, hắn đã gọi đến.
“Văn Y, em cần phải tuyệt tình đến mức này sao?!”
“Tuyệt tình? Ở lâu quá nên tưởng căn nhà này là của mình rồi à?”
Hắn nghẹn họng, sau đó giọng điệu mềm hẳn xuống:
“Y Y, chúng ta đã bên nhau bao lâu nay, dù có chia tay cũng không cần phải làm mọi chuyện khó coi đến thế, đúng không? Em chẳng thèm báo trước, bây giờ người ta đến đuổi anh ra khỏi nhà, mà anh… anh còn chưa tìm được chỗ ở. Em có thể cho anh thêm chút thời gian không?”
“Lúc anh ngoại tình, có báo trước với tôi không?”
Nói xong, tôi cúp máy. Chỉ cần nghe giọng hắn cũng đủ khiến tôi buồn nôn.
Tề Diệp Minh vẫn còn ngây thơ quá. Thế này mà gọi là tuyệt tình sao? Cơn ác mộng thực sự vẫn còn ở phía trước kìa.
Buổi livestream hôm đó nhanh chóng bùng nổ trên mạng. Tề Diệp Minh và Tiêu Sở Sở bị dân mạng "đào mộ", thông tin cá nhân lan truyền khắp nơi.
Bất kể là người ghét kẻ xấu hay chỉ đơn giản là thích hóng chuyện, ai cũng vui vẻ dẫm thêm một cú.
Kết quả là cả hai bị công ty sa thải, thậm chí còn bị nhiều công ty khác đưa vào danh sách đen. Ai mà dám tuyển dụng bọn họ trong thời điểm này chứ? Ai mà không biết sức mạnh của cư dân mạng đáng sợ đến mức nào?
Tôi lập danh sách những món đồ hàng hiệu mà Tề Diệp Minh đã từng lén lấy của tôi, gom hết hóa đơn, gửi thẳng cho hắn.
“Trong vòng một tháng, hoặc trả lại nguyên vẹn, hoặc bồi thường đúng giá gốc.”
Hắn lại gửi tới một loạt tin nhắn, nào là giải thích, nào là than khổ, nào là cầu xin quay lại.
Tôi thẳng tay chặn luôn.
Đọc thêm một tin thôi cũng cảm thấy bẩn mắt.
8
Tiêu Sở Sở cũng đăng video lên mạng để tố cáo tôi, với lớp trang điểm trông đáng thương, đôi mắt ngấn lệ như sắp khóc:
"Không phải như vậy đâu, là học trưởng nói anh ấy đã chia tay chị Văn Y từ lâu rồi, nên tôi mới ở bên anh ấy.
Chị Văn Y, anh ấy không còn yêu chị nữa, hà tất phải bám r i ế t không buông như vậy chứ!"
Tôi chưa kịp lên tiếng, Diệp Chi Tử đã lao tới và mắng thẳng vào mặt cô ta:
"Ai mở miệng ra toàn ruột già thối hoắc thế? Còn dám nói ai bám riết không buông? Nếu thật sự chia tay rồi thì sao hai người còn dám lén lút giở trò trong nhà bạn thân tôi?
Cá thối tôm nát trộn lại với nhau rồi chạy ra đây làm ai buồn nôn thế hả?"
Bình luận bên dưới:
"Tôi có video."
"Cho tôi xin!”
"Cho tôi xin!”
Tiêu Sở Sở không chịu nổi áp lực dư luận, chẳng bao lâu đã xóa tài khoản.
Về sau bọn họ thế nào, tôi không còn quan tâm nữa. Những kẻ đã bị vứt bỏ, nhìn thêm một giây cũng chỉ tổ phí phạm cuộc đời.
Những đoạn video từ camera giám sát, tôi không đăng lên, nhưng cũng không xóa đi.
Chỉ cần Tề Diệp Minh và Tiêu Sở Sở không chọc đến tôi nữa, thì những video đó vĩnh viễn sẽ không bao giờ lộ ra.
Hy vọng bọn họ có thể tự biết đường mà sống cho tử tế.
Không có tình yêu, cuộc sống vẫn chẳng khác gì cả.
Làm việc thì cứ làm việc, buồn ngủ thì cứ ngủ thôi.
Nhưng mà, Chi Tử lại rất vui, thường xuyên kéo tôi đi du lịch cùng cô ấy.
Fan của cô ấy cũng dần quen thuộc với tôi. Hôm đó tôi giúp Chi Tử chặn một cú va chạm, vô tình thu hút không ít fan. Mỗi lần tôi xuất hiện, họ đều reo hò náo nhiệt.
Sau này, tôi và Chi Tử lại đến Vân Nam một lần nữa.
Nhưng tâm trạng khi ấy đã hoàn toàn khác.
Có một chàng trai bản địa rất nhiệt tình làm hướng dẫn viên cho chúng tôi. Khi chia tay, cậu ấy muốn xin cách liên lạc của tôi.
Tôi nhìn cậu trai trẻ với đôi tai đỏ ửng vì ngại ngùng, khẽ mỉm cười rồi lắc đầu.
Có những chuyện, trải qua một lần là đủ rồi.
Có lẽ, tôi không thực sự cần tình yêu đến thế.
Ngoại truyện 1: Tề Diệp Minh
Sau chuyện đó, tôi và Tiêu Sở Sở chia tay. Là cô ấy đề nghị.
Tôi lặng lẽ quay về quê cũ, nơi mạng internet không quá phát triển, nhưng ít ra vẫn có chỗ cho tôi dung thân.
Tôi yêu Văn Y sao?