Chiến Tranh Vị Diện
Chương 32: Tộc lão
Chỉ cần chịu khó chịu khổ một ít, thì chỉ cần buôn bán nửa ngày, có thể thu hoạch tiền lời vượt qua hai ba tháng kinh doanh rồi.
Nên rất nhiều ông chủ cửa hàng đều ra giá cao, mời nhân viên tiếp tục gia tăng làm việc trong mấy ngày lễ mừng năm mới này.
Bởi vậy từ lúc gần nửa đêm, trước khi qua ngày mới thì lục tục có rất nhiều gia đình, dắt tay nhau đi ra đường, bọn họ đến những trung tâm buôn bán đông đúc nhất của Kinh Thành.
Đây chính là một tập tục của đế quốc này, những người thân xa nhà thì chỉ có thể ru rú một mình trong phòng, tự đón năm mới một mình, nhất là những binh sĩ ở đóng quân ở biên cương.
Bọn họ mặc dù xa nhà nên có chút thương cảm, nhưng trong quân đội cũng không phải ai cũng rú trong phòng đâu.
Rất nhiều binh sĩ tràn ra sân huấn luyện hằng ngày của họ, đốt lên từng đống lửa khổng lồ, không khí sôi nổi như một cái đại hình lễ hội vậy.
Nhờ không khí náo nhiệt trong quân doanh, mới làm cho các binh sĩ tạm thời quên đi cảm xúc thương cảm, khi năm mới không được bên gia đình người thân.
Phương phủ Nguyên Soái lúc này cũng đèn đuốc sáng trưng, nhất là Phương gia những dòng họ xa gần kia.
Đều từng tốp từng tốp, từ bốn phương tám hướng khắp Kinh Thành, bọn họ từ từ tụ tập tại cổng Phương phủ Nguyên Soái.
Trong đó một số vị tộc lão đang đứng phía trước, bọn họ muốn chờ tập trung đầy đủ thành viên gia tộc, sau đó mới tiến vào Phương phủ.
Lúc này vẻ mặt của bọn hắn bên ngoài không chút biến hóa nào, nhưng trong ánh mắt lóe lên vẻ bất mãn yếu ớt.
Nếu không để ý kỹ thì không thể nhận ra được, bọn họ cũng không dám tỏ vẽ bất mãn quá lộ liễu, nếu như tới tai Phương lão thì bọn họ cũng không có quả ngon để ăn.
Bọn họ những tộc lão này đêm khuya không được bên gia đình, mà phải đến nơi này đi chúc tết người khác.
Còn những người bối phận thấp hơn, thì hoàn toàn không dám có chút bất mãn nào, bọn họ rất nhiều người đều biết, Phương gia có thể có vị trí như hiện tại.
Đều tất cả nhờ vào công lao của Phương lão gia chủ cả, nên tám phần người của Phương gia trong mắt bọn họ đều ánh lên vẻ cảm kích cùng kính trọng.
Chỉ còn lại một ít người chỉ có đố kỵ cùng bất mãn mà thôi, dù sao một gia tộc cho dù lớn hay nhỏ, chỉ cần có người thì đều sẽ suất hiện vài con sâu làm rầu nồi canh.
Đây còn may mắn là Phương gia chỉ mới nổi lên vài chục năm mà thôi, nếu như trăm năm trở lên đại tộc thì vẻ thối nát có thể hiển hiện rồi.
Thịnh cực tất suy, đây chính là một định lý muôn đời không gia tộc hay quốc gia nào có thể thoát khỏi.
Khi mọi người đến đông đủ, thì mấy vị tộc lão này ra lệnh mọi người theo sau bọn lão đi vào phủ, mặc dù bọn họ đứng ngoài chờ tập trung, nhưng bên trong lúc này cũng đứng đầy đủ hạ nhân chờ bọn họ đi vào.
Phương lão Nguyên Soái rất không cảm mạo những tộc lão này, nhưng hạ nhân bọn họ thì lễ tiết vẫn phải làm a.
Bọn họ dù cho lòng trung thành chỉ với huyết mạch của Lão gia, nhưng dù sao đây cũng là gia tộc Phương gia a.
Lão gia bọn họ không điểu những người này nhưng bọn họ làm không được, Lão gia có thể không cần mặt mũi.
Nhưng bọn họ những hạ nhân này phải giữ lại thể diện cho Lão gia nhà mình, nếu những họ hàng thân thích này ghé thăm chúc tết.
Vì bối phận Lão gia bọn họ hiện tại là gia chủ của Phương gia, có thể không cần tự thân ra đón, nhưng nếu thật không có một hạ nhân nào chờ đợi để đón tiếp những người này.
Thì lúc đó thiên hạ đoán chừng ít nhiều cũng sẽ nói ra nói vào, ảnh hưởng không tốt cho thanh danh của Lão gia bọn hắn.
Lúc những người này đi vào đại sảnh nơi tiếp khách của Phương phủ, thì lúc này cả nhà Phương Thần cũng đang cười cười nói nói rất vui vẻ, mấy vị tộc lão thấy thế mặt mũi lóe lên chút khó coi.
Trong lòng thì thầm hận, bọn hắn bối phận đều ngang hàng với gia chủ, có người niên kỷ còn lớn hơn gia chủ luôn, nhưng người một nhà này.
Hầu như năm nào cũng chưa từng có một người ra chào đón bọn lão, hoàn toàn chờ bọn hắn tới tận nơi chào hỏi, những tộc lão này cảm giác bọn hắn cứ như là một hạ nhân vậy.
Cũng vì chuyện này mà rất nhiều tộc lão của những gia tộc khác, thường xuyên lấy chuyện này ra làm trò cười.
Đây cũng là một trong những lý do làm cho những tộc lão này hết sức oán hận Phương Nguyên Soái, mấy năm này bọn hắn cảm giác gót chân đứng đã có chút vững vàng rồi.
Nên hành động ngầm không qua xin phép gia chủ cũng không thiếu, Phương Nguyên Soái mặc dù biết chuyện nhưng cũng không tiện nói nhiều.
Lão mặc dù chán ghét những người này, nhưng trong gia tộc cũng có rất nhiều hậu bối tôn kính lão, nên thật có nhiều lúc lão cũng không tiện động thủ với Phương Gia.
Điều này cũng tạo nên một số người của Phương Gia gần đây càng không để lão vào mắt rồi, mặc dù vì vướng phải lão còn có quyền lực rất lớn ở đế quốc.
Làm cho bọn hắn chưa dám hành động gì quá khích, nhưng dù vậy Phương lão cũng bắt đầu tìm cơ hội gõ những người này một cái, với tính cách của những người này.
Nếu sau này bọn hắn nắm quyền của Phương Gia càng lớn, thì gia tộc diệt vong sẽ càng mau thôi, lão không muốn vài chục năm tới khi lão nằm xuống Phương Gia cũng diệt vong theo.
Nếu như thế thì lão không còn mặt mũi nào xuống dưới gặp lại lão tổ tông rồi, bởi vậy mấy ngày này lão cùng Phương Thiên Long từng có một lần mật đàm với nhau.
Nên rất nhiều ông chủ cửa hàng đều ra giá cao, mời nhân viên tiếp tục gia tăng làm việc trong mấy ngày lễ mừng năm mới này.
Bởi vậy từ lúc gần nửa đêm, trước khi qua ngày mới thì lục tục có rất nhiều gia đình, dắt tay nhau đi ra đường, bọn họ đến những trung tâm buôn bán đông đúc nhất của Kinh Thành.
Đây chính là một tập tục của đế quốc này, những người thân xa nhà thì chỉ có thể ru rú một mình trong phòng, tự đón năm mới một mình, nhất là những binh sĩ ở đóng quân ở biên cương.
Bọn họ mặc dù xa nhà nên có chút thương cảm, nhưng trong quân đội cũng không phải ai cũng rú trong phòng đâu.
Rất nhiều binh sĩ tràn ra sân huấn luyện hằng ngày của họ, đốt lên từng đống lửa khổng lồ, không khí sôi nổi như một cái đại hình lễ hội vậy.
Nhờ không khí náo nhiệt trong quân doanh, mới làm cho các binh sĩ tạm thời quên đi cảm xúc thương cảm, khi năm mới không được bên gia đình người thân.
Phương phủ Nguyên Soái lúc này cũng đèn đuốc sáng trưng, nhất là Phương gia những dòng họ xa gần kia.
Đều từng tốp từng tốp, từ bốn phương tám hướng khắp Kinh Thành, bọn họ từ từ tụ tập tại cổng Phương phủ Nguyên Soái.
Trong đó một số vị tộc lão đang đứng phía trước, bọn họ muốn chờ tập trung đầy đủ thành viên gia tộc, sau đó mới tiến vào Phương phủ.
Lúc này vẻ mặt của bọn hắn bên ngoài không chút biến hóa nào, nhưng trong ánh mắt lóe lên vẻ bất mãn yếu ớt.
Nếu không để ý kỹ thì không thể nhận ra được, bọn họ cũng không dám tỏ vẽ bất mãn quá lộ liễu, nếu như tới tai Phương lão thì bọn họ cũng không có quả ngon để ăn.
Bọn họ những tộc lão này đêm khuya không được bên gia đình, mà phải đến nơi này đi chúc tết người khác.
Còn những người bối phận thấp hơn, thì hoàn toàn không dám có chút bất mãn nào, bọn họ rất nhiều người đều biết, Phương gia có thể có vị trí như hiện tại.
Đều tất cả nhờ vào công lao của Phương lão gia chủ cả, nên tám phần người của Phương gia trong mắt bọn họ đều ánh lên vẻ cảm kích cùng kính trọng.
Chỉ còn lại một ít người chỉ có đố kỵ cùng bất mãn mà thôi, dù sao một gia tộc cho dù lớn hay nhỏ, chỉ cần có người thì đều sẽ suất hiện vài con sâu làm rầu nồi canh.
Đây còn may mắn là Phương gia chỉ mới nổi lên vài chục năm mà thôi, nếu như trăm năm trở lên đại tộc thì vẻ thối nát có thể hiển hiện rồi.
Thịnh cực tất suy, đây chính là một định lý muôn đời không gia tộc hay quốc gia nào có thể thoát khỏi.
Khi mọi người đến đông đủ, thì mấy vị tộc lão này ra lệnh mọi người theo sau bọn lão đi vào phủ, mặc dù bọn họ đứng ngoài chờ tập trung, nhưng bên trong lúc này cũng đứng đầy đủ hạ nhân chờ bọn họ đi vào.
Phương lão Nguyên Soái rất không cảm mạo những tộc lão này, nhưng hạ nhân bọn họ thì lễ tiết vẫn phải làm a.
Bọn họ dù cho lòng trung thành chỉ với huyết mạch của Lão gia, nhưng dù sao đây cũng là gia tộc Phương gia a.
Lão gia bọn họ không điểu những người này nhưng bọn họ làm không được, Lão gia có thể không cần mặt mũi.
Nhưng bọn họ những hạ nhân này phải giữ lại thể diện cho Lão gia nhà mình, nếu những họ hàng thân thích này ghé thăm chúc tết.
Vì bối phận Lão gia bọn họ hiện tại là gia chủ của Phương gia, có thể không cần tự thân ra đón, nhưng nếu thật không có một hạ nhân nào chờ đợi để đón tiếp những người này.
Thì lúc đó thiên hạ đoán chừng ít nhiều cũng sẽ nói ra nói vào, ảnh hưởng không tốt cho thanh danh của Lão gia bọn hắn.
Lúc những người này đi vào đại sảnh nơi tiếp khách của Phương phủ, thì lúc này cả nhà Phương Thần cũng đang cười cười nói nói rất vui vẻ, mấy vị tộc lão thấy thế mặt mũi lóe lên chút khó coi.
Trong lòng thì thầm hận, bọn hắn bối phận đều ngang hàng với gia chủ, có người niên kỷ còn lớn hơn gia chủ luôn, nhưng người một nhà này.
Hầu như năm nào cũng chưa từng có một người ra chào đón bọn lão, hoàn toàn chờ bọn hắn tới tận nơi chào hỏi, những tộc lão này cảm giác bọn hắn cứ như là một hạ nhân vậy.
Cũng vì chuyện này mà rất nhiều tộc lão của những gia tộc khác, thường xuyên lấy chuyện này ra làm trò cười.
Đây cũng là một trong những lý do làm cho những tộc lão này hết sức oán hận Phương Nguyên Soái, mấy năm này bọn hắn cảm giác gót chân đứng đã có chút vững vàng rồi.
Nên hành động ngầm không qua xin phép gia chủ cũng không thiếu, Phương Nguyên Soái mặc dù biết chuyện nhưng cũng không tiện nói nhiều.
Lão mặc dù chán ghét những người này, nhưng trong gia tộc cũng có rất nhiều hậu bối tôn kính lão, nên thật có nhiều lúc lão cũng không tiện động thủ với Phương Gia.
Điều này cũng tạo nên một số người của Phương Gia gần đây càng không để lão vào mắt rồi, mặc dù vì vướng phải lão còn có quyền lực rất lớn ở đế quốc.
Làm cho bọn hắn chưa dám hành động gì quá khích, nhưng dù vậy Phương lão cũng bắt đầu tìm cơ hội gõ những người này một cái, với tính cách của những người này.
Nếu sau này bọn hắn nắm quyền của Phương Gia càng lớn, thì gia tộc diệt vong sẽ càng mau thôi, lão không muốn vài chục năm tới khi lão nằm xuống Phương Gia cũng diệt vong theo.
Nếu như thế thì lão không còn mặt mũi nào xuống dưới gặp lại lão tổ tông rồi, bởi vậy mấy ngày này lão cùng Phương Thiên Long từng có một lần mật đàm với nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương