Chiến Tranh Vị Diện
Chương 33: Phương Lão quyết tâm
Một phần là lão muốn hỏi hắn về tình hình mấy tháng trước ở tiền tuyến, xem hắn có phát hiện vì sao yêu thú lại bạo động bất thường như vậy.
Có phải có manh mối nào cho thấy có bàn tay của con người làm ra hay không, một phần thì hỏi ý kiến của hắn, nếu lão muốn thu thập mấy thành phần không ổn định trong Phương Gia như thế nào.
Lão xem thử trải qua thời gian dài tự do phát triển như vậy, đứa con trai này tiến bộ như thế nào, thật chất trong lòng lão đã có cụ thể kế hoạch rồi, nhưng lão vẫn muốn khảo nghiệm con trai một lần.
Sau này mấy năm tới, có thể lão sẽ nhường lại chức vị gia chủ cùng với chức vị Nguyên Soái cho hắn, bởi vậy hiện tại kiểm tra hắn một chút là điều phải làm rồi.
Nếu hắn có không đủ ở đâu, thì tranh thủ khoảng thời gian này, tập trung bồi dưỡng hắn những thiếu sót đó.
Hai cha con đàm luận rất lâu, và không người biết bọn hắn bàn luận điều gì, hiện tại khi lão thấy những tộc lão này bước vào.
Nhất là khi thấy được vẻ bất mãn lóe lên rồi biến mất trong ánh mắt bọn họ, trong mắt lóe lên vẻ quyết tâm, lão cần phải làm chút gì đó mới được.
Một phần là vì sau này còn có mặt mũi gặp lại lão tổ tông, một phần cũng vì cháu của lão sau này, lão hi vọng sau này Phương Thần lớn lên sẽ kế thừa chức vị tộc trưởng của lão, hoặc kế thừa từ cha hắn.
Bởi vậy lão vì trải đường cho hắn nên bắt buộc phải quyết tâm rồi, không trừ diệt những phần tử không an phận này.
Hiện tại lão còn tại vị, bối phận lão cùng những người này ngang hàng, và vì địa vị của lão trong đế quốc, cho nên quyền lực lớn hơn những người này rất nhiều.
Hầu như ý kiến của lão đưa ra, những người này có tâm phản đối cũng không dám biểu hiện ra, có thể nói lão có thể chuyên quyền độc đoán trong Phương Gia rồi.
Nhưng nếu lão lui xuống, nhường vị lại cho con trai lão, thì vì bối phận kém vài cấp, cho dù hắn quyền lực có có ngang với lão lúc này.
Cũng rất khó xử khi ra tay với những người này, nhưng nếu đổi lại là lão thì hoàn toàn không cần bận tâm những cái này làm gì, hiện tại nếu lão không sớm dọn dẹp những tai họa ngầm này đi.
Sau này cháu lão nhận chức tộc trưởng sẽ gặp lực cản rất lớn, mà một khi lão có bất trắc gì thì càng có nguy cơ bị Phương Gia trở mặt.
Dù sao gần như tám thành những người có quyền lên tiếng ở Phương Gia, thì những người này đều rất bất mãn với lão, chỉ còn lại hai thành là ủng hộ lão thôi.
Mà hai thành này quyền lực của bọn họ rất ít, hầu như chỉ có quyền nghe thôi, không có bao nhiêu quyền quyết định trong gia tộc.
Nghĩ tới đây lão cũng hối hận không thôi, cũng vì mấy chục năm này lão rất ít quan tâm tới gia tộc tạo nên, nếu lão có thể bỏ tâm sức quan tâm tới gia tộc một chút thôi.
Thì tình cảnh cũng không đến mức như hiện tại, nhưng hiện tại có hối hận cũng đã muộn, người ai cũng có tư tâm cả.
Lão muốn cháu lão lớn lên sẽ lãnh đạo Phương gia, lão không muốn cháu lão sau này phải làm việc dưới trướng người khác, đây chính là tư tâm đây, đây cũng là nhân tính.
“ Gia chủ, chúc mừng năm mới”: lên tiếng đầu tiên đó là những tộc lão đó, sau đó thì tới phiên những người bối phận thấp hơn tiến lên chức mừng, và kèm theo đó bọn hắn cũng dâng lên quà mừng của mình.
Phương gia mấy chục năm này phát triển rất tốt, cho nên tài sản mỗi năm đều có gia tăng, bởi vậy quà mừng của bọn hắn đều có giá trị rất cao.
“ mọi người có lòng, đều tự nhiên đi, nếu ai không muốn cũng có thể tự mình về nhà đón năm mới cũng được, đều là một gia tộc người không cần câu nệ như vậy”
Vì đã quyết định thời gian tới sẽ hành động, nên lão Nguyên Soái lúc này cũng không cần mông lạnh dán mặt nóng của bọn hắn làm gì, coi như cho bọn hắn chút thể diện vậy.
Nếu không như mấy năm trước, bọn họ đến chúc năm mới lão chỉ cần ừ một tiếng là được, mà lão cũng lười phải quan tâm cảm xúc của bọn hắn, nên một câu cũng chả thèm nói làm gì.
Nhưng là lần này một câu nói của lão, làm cho tất cả mọi người trong đại sảnh giật mình, bọn hắn chưa từng nghĩ tới năm nay Gia chủ dễ nói chuyện như vậy.
Những người thật tâm kính phục lão cũng hết sức kích động, cùng mừng rỡ, bọn họ nghĩ rằng gia chủ đã từ từ phai nhạt oán khí lúc trước với Phương gia rồi.
Bọn hắn biết thời còn trẻ gia tộc đối sử với gia chủ vẫn không tốt, có một thời gian dài còn ăn không đủ no.
Chưa đến mức chết đói, nhưng cũng chịu khổ cực rất lớn, mà với công lao cha mẹ gia chủ cống hiến cho gia tộc, thì gia chủ không nên bị gia tộc đối sử như vậy.
Bởi vậy cho dù mấy chục năm này gia chủ mỗi năm đều chưa cho bọn hắn sắc mặt tốt, nhưng ngoại trừ một số chân tiểu nhân ghi hận gia chủ ra, những người khác hoàn toàn không chút oán trách gì.
Trong tâm bọn hắn chỉ có hổ thẹn, nếu đổi lại trường hợp của bọn hắn là gia chủ, thì cho dù không thẳng tay tiêu diệt đi Phương gia, vậy cũng không bỏ công bỏ sức ra.
Đẩy Phương gia lên làm đại gia tộc làm gì, rất nhiều người không có ai ngu ngốc, nhưng cũng có nhiều người tham lam, ghen tỵ, đố kỵ làm mờ mắt.
Có phải có manh mối nào cho thấy có bàn tay của con người làm ra hay không, một phần thì hỏi ý kiến của hắn, nếu lão muốn thu thập mấy thành phần không ổn định trong Phương Gia như thế nào.
Lão xem thử trải qua thời gian dài tự do phát triển như vậy, đứa con trai này tiến bộ như thế nào, thật chất trong lòng lão đã có cụ thể kế hoạch rồi, nhưng lão vẫn muốn khảo nghiệm con trai một lần.
Sau này mấy năm tới, có thể lão sẽ nhường lại chức vị gia chủ cùng với chức vị Nguyên Soái cho hắn, bởi vậy hiện tại kiểm tra hắn một chút là điều phải làm rồi.
Nếu hắn có không đủ ở đâu, thì tranh thủ khoảng thời gian này, tập trung bồi dưỡng hắn những thiếu sót đó.
Hai cha con đàm luận rất lâu, và không người biết bọn hắn bàn luận điều gì, hiện tại khi lão thấy những tộc lão này bước vào.
Nhất là khi thấy được vẻ bất mãn lóe lên rồi biến mất trong ánh mắt bọn họ, trong mắt lóe lên vẻ quyết tâm, lão cần phải làm chút gì đó mới được.
Một phần là vì sau này còn có mặt mũi gặp lại lão tổ tông, một phần cũng vì cháu của lão sau này, lão hi vọng sau này Phương Thần lớn lên sẽ kế thừa chức vị tộc trưởng của lão, hoặc kế thừa từ cha hắn.
Bởi vậy lão vì trải đường cho hắn nên bắt buộc phải quyết tâm rồi, không trừ diệt những phần tử không an phận này.
Hiện tại lão còn tại vị, bối phận lão cùng những người này ngang hàng, và vì địa vị của lão trong đế quốc, cho nên quyền lực lớn hơn những người này rất nhiều.
Hầu như ý kiến của lão đưa ra, những người này có tâm phản đối cũng không dám biểu hiện ra, có thể nói lão có thể chuyên quyền độc đoán trong Phương Gia rồi.
Nhưng nếu lão lui xuống, nhường vị lại cho con trai lão, thì vì bối phận kém vài cấp, cho dù hắn quyền lực có có ngang với lão lúc này.
Cũng rất khó xử khi ra tay với những người này, nhưng nếu đổi lại là lão thì hoàn toàn không cần bận tâm những cái này làm gì, hiện tại nếu lão không sớm dọn dẹp những tai họa ngầm này đi.
Sau này cháu lão nhận chức tộc trưởng sẽ gặp lực cản rất lớn, mà một khi lão có bất trắc gì thì càng có nguy cơ bị Phương Gia trở mặt.
Dù sao gần như tám thành những người có quyền lên tiếng ở Phương Gia, thì những người này đều rất bất mãn với lão, chỉ còn lại hai thành là ủng hộ lão thôi.
Mà hai thành này quyền lực của bọn họ rất ít, hầu như chỉ có quyền nghe thôi, không có bao nhiêu quyền quyết định trong gia tộc.
Nghĩ tới đây lão cũng hối hận không thôi, cũng vì mấy chục năm này lão rất ít quan tâm tới gia tộc tạo nên, nếu lão có thể bỏ tâm sức quan tâm tới gia tộc một chút thôi.
Thì tình cảnh cũng không đến mức như hiện tại, nhưng hiện tại có hối hận cũng đã muộn, người ai cũng có tư tâm cả.
Lão muốn cháu lão lớn lên sẽ lãnh đạo Phương gia, lão không muốn cháu lão sau này phải làm việc dưới trướng người khác, đây chính là tư tâm đây, đây cũng là nhân tính.
“ Gia chủ, chúc mừng năm mới”: lên tiếng đầu tiên đó là những tộc lão đó, sau đó thì tới phiên những người bối phận thấp hơn tiến lên chức mừng, và kèm theo đó bọn hắn cũng dâng lên quà mừng của mình.
Phương gia mấy chục năm này phát triển rất tốt, cho nên tài sản mỗi năm đều có gia tăng, bởi vậy quà mừng của bọn hắn đều có giá trị rất cao.
“ mọi người có lòng, đều tự nhiên đi, nếu ai không muốn cũng có thể tự mình về nhà đón năm mới cũng được, đều là một gia tộc người không cần câu nệ như vậy”
Vì đã quyết định thời gian tới sẽ hành động, nên lão Nguyên Soái lúc này cũng không cần mông lạnh dán mặt nóng của bọn hắn làm gì, coi như cho bọn hắn chút thể diện vậy.
Nếu không như mấy năm trước, bọn họ đến chúc năm mới lão chỉ cần ừ một tiếng là được, mà lão cũng lười phải quan tâm cảm xúc của bọn hắn, nên một câu cũng chả thèm nói làm gì.
Nhưng là lần này một câu nói của lão, làm cho tất cả mọi người trong đại sảnh giật mình, bọn hắn chưa từng nghĩ tới năm nay Gia chủ dễ nói chuyện như vậy.
Những người thật tâm kính phục lão cũng hết sức kích động, cùng mừng rỡ, bọn họ nghĩ rằng gia chủ đã từ từ phai nhạt oán khí lúc trước với Phương gia rồi.
Bọn hắn biết thời còn trẻ gia tộc đối sử với gia chủ vẫn không tốt, có một thời gian dài còn ăn không đủ no.
Chưa đến mức chết đói, nhưng cũng chịu khổ cực rất lớn, mà với công lao cha mẹ gia chủ cống hiến cho gia tộc, thì gia chủ không nên bị gia tộc đối sử như vậy.
Bởi vậy cho dù mấy chục năm này gia chủ mỗi năm đều chưa cho bọn hắn sắc mặt tốt, nhưng ngoại trừ một số chân tiểu nhân ghi hận gia chủ ra, những người khác hoàn toàn không chút oán trách gì.
Trong tâm bọn hắn chỉ có hổ thẹn, nếu đổi lại trường hợp của bọn hắn là gia chủ, thì cho dù không thẳng tay tiêu diệt đi Phương gia, vậy cũng không bỏ công bỏ sức ra.
Đẩy Phương gia lên làm đại gia tộc làm gì, rất nhiều người không có ai ngu ngốc, nhưng cũng có nhiều người tham lam, ghen tỵ, đố kỵ làm mờ mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương