Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Chiêu Chiêu Của Ta

Chương 3



6
Vẻ mặt của ma ma không ổn tí nào, Quý phi phạt ta nghĩa là đánh vào mặt Hoàng hậu.

“Ngươi là đích nữ Thẩm Chiêu Chiêu của Thẩm gia?”

Khuôn mặt của Hoàng hậu tròn trịa, hai mắt mang theo ý cười, giống như vị Bồ Tát mà nàng ta tôn thờ.

Nụ cười chiếu lệ, lời lẽ quan tâm hỏi han nhưng chưa hề bảo ta đứng dậy.

Ta quỳ một cách cung kính.

Nàng ta bưng chén thuốc lên, cau mày rồi uống cạn, sau đó tráng miệng bằng mứt hoa quả, bận rộn khoảng nửa canh giờ mới quay sang nhìn ta:

“Ta quên mất, mau đứng dậy đi, trên đất lạnh lắm.”

Ta đang đứng dậy thì lão ma ma bên cạnh nhìn ta với ánh mắt sắc như dao:

“Vô dụng, vừa vào cung đã gây rối, để Hoàng hậu nương nương phải ôm bụng đi dọn mớ hỗn độn cho ngươi.”

“Theo ý lão nô thì nhất định phải phạt.”

Hoàng hậu mỉm cười không quan tâm, đứng ra giảng hòa:

“Đứng dậy đi, đừng nghe bà ấy.”

“Chỉ là mấy cây nhân sâm thôi, đưa cho Quý phi để an ủi, Hồ ma ma đừng tức giận nữa.”

“Chịu thôi. Tính cách của Quý phi như vậy, về sau ngươi gặp Quý phi thì cứ tránh đi.”

Hồ ma ma lại uất ức nói:

“Nương nương lúc nào cũng như thế. Đấy chỉ đơn giản là chuyện nhân sâm thôi ư? Đó là của hồi môn của người đấy ạ.”

“Bởi vì…”

Nàng ta liếc nhẹ ta:

“Thật sự không đáng.”

Hoàng hậu mỉm cười dịu dàng trấn an ta:

“Đừng nghe bà ấy nói, chỉ là chút vật ngoài thân thôi.”

“Bổn cung đã sắp xếp cho ngươi thị tẩm tối nay, ngươi quay về chuẩn bị cho sớm đi.”

Hồ ma ma bất đắc dĩ đưa ta về cung điện.
Cuối cùng vẫn không quên mỉa mai ta:

“Nhận được ân sủng thì đừng quên ai là người cho ngươi ân đức.”

Cung nữ nội thị bận bịu dọn dẹp viện cho ta, nhưng ánh mắt Hồng Tụ cô cô như trĩu nặng, nếp nhăn giữa hai lông mày vẫn chưa hạ xuống.

“Cô cô cũng cảm giác Hoàng hậu khẩu Phật tâm xà, là người khó đối phó trong cung nhất đúng không?”

“Thế cứ lấy nàng ta làm người khai đao mở màn.”

Hồng Tụ cô cô sửng sốt ngước mắt lên:

“Ngươi…”

Ta khẽ nhếc miệng lên:

“Ta là người được đích mẫu nuôi dạy, không thông minh hơn người như Thẩm Chiêu Chiêu nhưng cũng không đến mức ngu dốt quá mức.”

Hoàng hậu triệu ta vào cung một cách rầm rộ, lẽ nào là vì để ta đến hưởng phúc phần ân sủng sao?

Chẳng qua nàng ta chỉ muốn ta là con dao giết người của nàng ta, làm lá chắn đỡ mũi tên, làm quân cờ để tranh sủng mà thôi.

Quý phi ra oai phủ đầu, nét mặt đắc thắng của Hồ ma ma đều là do nàng ta một tay sắp đặt.

Nếu Thẩm Chiêu Chiêu vào cung thì chắc chắc không còn khả năng sống sót.

Hoặc có thể chết sau khi Hoàng hậu sinh hạ nhi tử, hoặc là chết trong lửa ghen của Quý phi.

Ta ghé sát bên tai của Hồng Tụ cô cô, nở nụ cười quỷ dị:

“Ta là kẻ xấu, chứ không phải kẻ ngu.”

“Bọn họ nhất định sẽ chết trước mặt ta.”

Nếu ta là kẻ ngu, thì vì sao không có ai phát hiện ra manh mối gì khi ta chôn xác, giết người?

Nếu ta là kẻ ngu, thì tại sao Hồ ma ma lại bị ong vò vẽ chích vào mắt trên đường hồi cung, rồi rơi vào trong hồ nước suýt chút nữa chết đuối.

Diễu võ dương oai với ta, mạng của bà ta cũng đâu dài đến mức ấy.

Cô cô quay mặt đi, lạnh lùng nói:

“Làm gì có đích nữ nào mà không được nuông chiều, nhìn cơ thể đầy vết thương của ngươi thì sao mà lừa được Bệ hạ cơ chứ.”

“Nếu làm càn trong Hoàng cung ăn thịt người này, sớm muộn thì ngươi ngay cả xương cốt cũng chẳng còn.”

Tại sao phải nói dối?

Ta không thể nói thật sao?

7
Dưới những ngọn đèn lồng xanh trong đêm tĩnh mịch.

Ta đã đợi đến canh ba, đợi tới lúc bóng dáng vàng rực mang theo hơi lạnh bước vào.

Bất chấp trên người hắn mang theo mùi phấn của Quý phi, ta lập tức quỳ xuống trước mặt hắn.

“Bệ hạ, thiếp đã đợi người rất lâu, thiếp…”

Hắn xoa đôi lông mày nhuốm đầy vẻ mệt mỏi, phất tay bảo ta đừng đến gần, rồi hắn ngồi lên ghế Thái sư cạnh giường, sau đó nằm ngửa người ra sau, thở dài mệt mỏi.

“Thân thể của Quý phi bị phá nát bét, máu me đầm đìa, trong kẽ móng tay toàn là máu thịt lẫn lộn. Trẫm… Thật sự rất đau lòng.”

Người mà đau lòng sao? Bị dọa sợ thì có.

Tiểu Hắc đã hành sự, chắc chắn sẽ đau nhức không chịu nổi, dù cho máu chảy đầm đìa cũng không có cách nào chữa trị.

Cái hắn nhìn thấy chỉ là dáng vẻ trầy da tróc thịt đáng sợ mà thôi.

Ta quỳ xuống trước mặt hắn, khóe miệng khẽ cong lên:

“Bệnh về da có là gì đâu, vừa hay thần nữ có cách chữa trị.”

Vẻ mệt mỏi lạnh lẽo trên lông mày hắn lập tức trôi đi.

Đôi mắt sâu thăm thẳm không thấy đáy mang theo sự dò xét cùng với sát ý, rơi xuống gương mặt xinh đẹp của ta.

Ta tự cảm thấy thất thố.

“Bệ hạ khoan thứ, thần nữ đã phạm tội lớn.”

“Thần nữ không phải là đích tỷ Thẩm Chiêu Chiêu, mà là thứ nữ Thẩm Mạt.”

“Tội khi quân, xin Bệ hạ hãy trừng phạt.”

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng giống như đầu lưỡi rắn nhẹ nhàng vuốt từ gò má xuống cằm ta, sau đó bóp mạnh:

“Hoàng hậu có biết nàng đã đưa hàng giả cho trẫm?”

“Hay Hoàng hậu cũng giống ngươi, không hề coi trẫm là gì hết?”

Ta lắc đầu, giả bộ sợ hãi:

“Thần nữ đã nghĩ cả trăm phương ngàn kế để vào cung, vì không muốn có người cản trở việc thần nữ trèo lên.”

“Nhưng Bệ hạ, trong Hoàng cung chỉ có người là người duy nhất có thể giúp thiếp thăng vị mà thôi, thần nữ không dám giấu giếm nữa. Thần nữ đưa mũi dao vào tay Bệ hạ, chuẩn bị cho việc đầu rơi máu chảy vì Bệ hạ.”

“Huống chi đây là lúc Bệ hạ đang dùng tướng quân, mà thần nữ thì biết độc trên cơ thể Quý phi là gì.”

Con ngươi đang khép hờ của hắn mở to ra ngay lập tức:

“Là gì?”

Ta thở phào nhẹ nhõm, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào vị Hoàng đế bù nhìn đang trong thế lưỡng nan giữa văn thần võ tướng, nói:

“Nhưng Bệ hạ thật lòng muốn Quý phi khỏi bệnh sao?”

“Hỗn xược!”

Hắn đang run lên.

Hóa ra khi mặt nạ giả tạo bị đâm thủng, thì dẫu có là Cửu Ngũ Chí Tôn cũng sẽ hoảng sợ.

“Bệ hạ, thần nữ sống ở phủ Tô gia luôn thua kém người khác, sống trong khó khăn vất vả. Vào cung không vì điều gì khác, chỉ mong có được cuộc sống tốt hơn.”

Nói rồi, ta từ từ cởi bỏ y phục trên người, lộ ra vết thương nông sâu trên khắp cơ thể.

Có vết bỏng, vết roi đánh, có cả vết cắn mờ của thú vật.

Lúc hắn hít một hơi lạnh, ta rưng rưng nước mắt làm vẻ đáng thương giống di nương rồi lay nhẹ ống quần của hắn:

“Hoàng hậu muốn thần nữ làm con dao của người, giúp người đại sát tứ phương, để Vương gia của người độc chiếm thiên hạ.”

“Nhưng Bệ hạ, người có thể cho thần nữ vinh hoa phú quý, cho thần nữ chỗ nương tựa, cho thần nữ ân sủng và danh phận, vậy tại sao thần nữ không làm con dao của người nhỉ?”

“Người là thiên tử, người là trời.”

Hai tay đặt trên đầu gối đang run lên của hắn.

Lung lay rồi à.

Cũng tốt.

Ta nắm tay hắn, áp mặt vào đó xoa xoa, giống như ta vuốt ve thú cưng của mình, nhẹ nhàng như gió đêm.

“Có thể giải độc cho Quý phi, nhưng nút thắt trong lòng Bệ hạ thì sao? Thần nữ cũng muốn được san sẻ với Bệ hạ.”

“Người mới là chủ nhân của thiên hạ, bọn họ, bọn họ dựa vào đâu mà dám chỉ tay năm ngón.”

Yết hầu của hắn chuyển động, ta từ từ tiến lại gần, hai tay mò mẫm vào trong áo hắn, đôi môi đỏ mọng ngậm lấy yết hầu đang nhô lên của hắn.

Thật muốn cắn một cái mà, có lẽ sẽ rất thỏa mãn khi máu bắn tung tóe khắp nơi.

Khó khăn lắm ta mới nhịn được.

Sức lực giảm xuống, vị quân vương không còn kiềm chế được nữa.

Hắn ném mạnh ta lên giường.

“Quả thật trong cung không có báu vật quyến rũ như vậy, ngoan ngoãn hiểu chuyện, thứ nàng muốn, trẫm sẽ cho nàng hết.”

Hắn cắn lên tai ta rồi thở dốc:

“Những lời như vậy, trẫm không mong rằng sẽ có người thứ hai được nghe.”

Ta nhướng mày, lật người lại rồi ấn người đàn ông đang ngạc nhiên xuống dưới thân mình.

“Đã là báu vật thì phải để Bệ hạ ngắm kỹ, thế nào gọi là bản lĩnh của báu vật.”

Tối hôm đó, vị quân vương được một nữ môn thế gia đoan trang dịu dàng hầu hạ, lần đầu tiên hắn trải nghiệm thứ cảm giác gọi là dục tiên dục tử.

Ưu điểm của Tạ di nương là xuất thân từ thanh lâu nên rất thông thạo ở mảng này.

Ta đã nhìn thấy kỹ năng của bà ta khi nằm trên mái nhà ngắm trăng cùng nhện với rắn, nhưng không ngờ lúc áp dụng lại có thể muốn gì có nấy.

Nam nhân ấy mà, chuyện xảy ra trên giường không thể coi là thật được.

Hắn mặc quần lên rồi tấn cho ta chức Quý nhân.

Ý Quý nhân.

Hư tình giả ý hay ba lòng hai ý?

Mang theo thuốc giải của ta, hắn vội vã đến cung của Quý phi để lấy lòng ả.

Nhưng cứu kiểu gì đây, thuốc giải được làm từ hỗn hợp nước tiểu của chó với da của một con rắn chết tanh hôi, mới nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Quý phi bệnh triền miên thêm mấy ngày.

So với tình cảm phu thê với Hoàng hậu, tình cảm của hắn và Quý phi từ nhỏ vẫn có phần chân thành hơn.

Có thể cưng chiều mà không kiêng dè mới thật sự là một nhát trí mạng.

Quả nhiên sắc mặt của Hoàng hậu tệ đi, bắt ta quỳ một khắc* cũng chưa gọi vào.

(1 khắc = 15 phút)

Nàng ta có hận cũng chẳng làm gì được ta, ta đã có được ân sủng, nhưng chẳng thể làm rung chuyển địa vị của Quý phi.

Trút giận lên những đoá hồng, quả nhiên càng giận hơn.

Tiếc là loại người từ nhỏ như ta đã sống trong độc như ta, đã miễn nhiễm với mọi loại độc từ lâu.

Nàng ta muốn bóp chết ta như một con kiến, nhưng sao ta có thể thỏa mãn nàng ta được.

Ta khẽ mỉm cười nhìn vào bụng nàng ta.

Chương trước Chương tiếp
Loading...