Chiêu Chiêu Của Ta
Chương 4
8
Một tháng sau, ta lấy cớ đi thăm Quý phi nương nương rồi đi tìm mấy gã tai to mặt lớn.
Quý phi bảo ta được sủng mà kiêu, còn tự xưng “Ta” trước mặt nàng ta.
Nhưng ai cũng biết, nàng ta hận ta vì ngày nào cũng ta cũng dụ dỗ Bệ hạ ở lại chỗ của mình, muốn mượn cơ hội này xử lý ta một lần cho ra trò.
Nội thị bên cạnh bầu bạn với ta chính là người đã cười nhạo ta hôm đó.
Trong lúc dâng trà cho Quý phi, hắn đã lỡ tay làm rơi đĩa hoa quả, nên bị đánh bằng trượng đến mức máu thịt bong tróc rồi ném ra ngoài.
Ôm lấy đôi má sưng tấy của mình, ta liếm máu trên miệng rồi vui vẻ trở về cung, sẵn tay đưa theo tên nội thị đang hấp hối kia về.
Hôm đó ta trốn trong sân vắng, lúc ta bước ra thì người đầm đìa máu, trên tay đang cầm một miếng da.
Hồng Tụ cô cô hoảng hốt lấy áo choàng dày che đi vết máu trên người ta.
“Hắn nói rồi, nói hết rồi. Hắn giúp Quý phi giết người, nữ nhân trong cung được Hoàng thượng để ý thì sẽ không chết yên thân. Người tiếp theo chính là ta.”
“Cô cô, bọn họ không phải người tốt, loại người xấu chết đi không có gì phải tiếc. Nên là giết hết đi.”
“Tỷ ấy sẽ không trách ta đúng không, vì đám người đó đều là người xấu.”
Cô cô rưng rưng nước mắt đưa thuốc cho ta, ta đẩy bát thuốc ra, hung hăng tát mình thêm mấy mươi cái.
Tối đó Đế vương đến cung của ta, nhìn thấy gương mặt sưng vù của ta liền bay hết hứng thú.
Thấy ta khóc lóc nhưng lại không định ra làm chủ cho ta, ngược lại còn nắn bóp cơ thể nở nang của ta, tự nói lời bào chữa:
“Vài ngày nữa trẫm sẽ xuất cung, chẳng thể thiếu được sự tương trợ bên nhà người thân của Quý phi. Không phải vì trẫm muốn lấy lòng nàng ta, chỉ là quan hệ lợi dụng thôi.”
“Nỗi khổ của trẫm không mấy ai hiểu, Mạt Nhi sẽ không làm khó trẫm chứ?”
Dĩ nhiên, ta chỉ là thứ nữ, khác hẳn một trời một vực so với đích nữ của tướng quân, cầu mong công bằng gì chứ.
“Vậy Bệ hạ có đồng ý chuyện của thiếp không?”
Hắn nhìn vào ánh mắt sáng rực của ta, cuối cùng cũng gật đầu.
“Phụ thân nàng đã bị rắn cắn khi dỡ viện, giờ đang suy yếu nằm trên giường. Nàng muốn đi thăm thì đi đi.”
Không cho ta được dưa hấu nên ném cho ta hạt vừng.
Nhưng vừa may thứ ta muốn lại là hạt vừng.
Ta mỉm cười tiễn hắn đi, vui vẻ nhét quả hồng vào tay cô cô:
“Để ông ta chết đi! Ông ta đáng bị như vậy!”
Đốt cục cưng của ta, ông ta đáng chết.
Cô cô không dám cầm nhưng lại bị ta cố gắng nhét vào tay.
“Muốn chặt đứt hết những hậu hoạn ngày sau của ta với Lý Chiêu Chiêu thì cứ để ông ta im miệng mãi mãi là được.”
“Đã tàn nhẫn thì đừng nên giữ lại điểm yếu cho người khác túm lấy.”
“Ông ta trúng độc khá nhẹ, không thể chết ngay được. Nhưng nếu ăn hồng thì sẽ chẳng mấy chốc sẽ về chầu trời.”
Hồng Tụ cô cô vẫn do dự nhìn ta, ta mỉm cười:
“Nếu ông ta tìm kiếm tương lai cho nhi tử của ông ta mà nhờ vả Thái sư hoặc Đại tướng quân thì kết cục của ta với tỷ tỷ sẽ là gì?”
Điểm yếu của Hồng Tụ cô cô chính là Thẩm Chiêu Chiêu, mặt bà ấy liền biến sắc, cuối cùng mang theo trái hồng mà ta thưởng về nhà.
Ta mỉm cười quay lại, sai người của Hoàng hậu về báo tin—— Hoàng đế chuẩn bị xuất cung, Quý phi cũng đã đến lúc bị xử lý rồi.
9
Thế nên lúc đi thỉnh an Trung cung với đôi má vẫn còn sưng đỏ vào vài ngày sau, Hoàng hậu đã nói lời châm chọc Quý phi.
Quý phi trơ tráo như chốn không người:
“Tính tình thần thiếp đã hung hãn từ nhỏ, có hủy thì phải hủy dung, đánh thì phải đánh vào mặt.”
“Ấy thế mà vẫn có vài người lòng dạ hiểm độc, bỏ độc vào của hồi môn để khiến bổn cung trúng độc mà chết.”
“Bảo là canh sâm nhưng bổn cung lại thấy đó là thạch tín.”
Sao Hoàng hậu có thể không biết người mà ả ta nhắc đến lại là mình, nàng ta tức đến run người.
“Quý phi có biết bản thân đang nói gì không? Vu khống Trung cung, ngươi có biết phạm phải tội gì không?”
“Bổn cung còn không biết vì sao đang yên đang lành mà Hồ ma ma lại bị ong vò vẽ đốt trước cổng cung Quý phi rồi rơi xuống hồ, bây giờ bị trúng gió xuống giường còn không nổi.”
Phi tần lục cung sợ tới nỗi không dám thở mạnh, Quý phi lại cười khẩy:
“Do số bà ta đen đủi, liên quan gì đến ta. Vào ngày bà ta bị ong vò vẽ đốt, ta còn đang thưởng cho mấy ả tiện nhân thiên đao vạn quả*, hơi đâu mà hao tâm tốn sức vì một bà già.”
(chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây)
“Huống chi cũng do Hoàng hậu nói là người ở Trung cung, bổn cung chưa nói là người nào.”
“Ném đá giấu tay, bổn cung cũng gặp nhiều rồi, nhưng chuyện vu oan như vật, lần đầu tiên bổn cung gặp.”
Nói xong còn nhìn ta chằm chằm, ta nghênh ngang bỏ đi khi Hoàng hậu còn đang giận đến mức ôm bụng kêu đau.
Dĩ nhiên, ta là người nói chuyện trong nhân sâm có độc.
Ăn thì cũng ăn rồi, có tra cũng không tra được.
Mọi tội lỗi đều đổ lên đầu phía Hoàng hậu.
Nói chung là bất hòa giữa Quý phi với Hoàng hậu không phải ngày một ngày hai, giờ đây Hoàng hậu đang mang long thai, còn chiêu binh mãi mã để ta đối phó với Quý phi, vẻ ngoài bình tĩnh của Hoàng hậu, sớm muộn gì cũng bị sẽ rách.
“Ý Quý nhân, ngươi làm tốt lắm. Biết đường biết lối mà đi, quả là người thông minh.”
“Bị tát có đau không?”
Ta siết chặt chiếc khăn trong tay, mỉm cười đáp:
“Có thể trút giận thay nương nương thì chút đau đớn này chẳng nhằm nhò gì cả.”
“Chẳng phải nương nương cũng trút giận vì thần thiếp hay sao.”
Đúng, tên nội thị đó cũng chỉ là quân cờ, vì để trút giận cho ta mà trở thành con tốt thí.
“Nương nương có từng phát hiện ra mùi thuốc ở Trung cung rất nồng, là mùi mà dùng rất nhiều hoa để đậy cũng không hết mùi, là tại sao không?”
Mắt nàng ta sáng lên:
“Không lẽ là…”
Ta mỉm cười đứng ở bên cạnh, chỉ chờ hai con hổ lao vào đánh nhau, còn con rắn độc là ta thì ngồi một bên hưởng lợi.
Nhưng không ngờ, Thẩm Chiêu Chiêu ngu ngốc kia lại vào cung đứng mũi chịu sào.
10
Hoàng đế bị ám sát và được một dân nữ cứu mạng, dân nữ đó là đích tỷ Thẩm Chiêu Chiêu.
Bệ hạ ngồi trước mặt ta, vẻ mặt hung tợn:
“Tỷ tỷ nàng rõ ràng là người hiền lành lương thiện, sao nàng lại nói lòng dạ nàng ấy nham hiểm?”
“Nàng ấy từng cứu trẫm, trẫm cũng hứa cho nàng ấy chỗ dựa. Chủ vị ở Quan Sư cung về sau sẽ thuộc về tỷ tỷ ngươi, nàng ấy sẽ là Nghi phi.”
“Khuôn mặt nàng ấy tựa hoa đào, phong thái tựa hoa cúc, rất thích hợp để nên duyên phu thê. Trẫm muốn lấy Nghi phi, nàng có ý kiến gì không?”
Khó khăn lắm mới nuôi được móng tay dài, cuối cùng lại tức đến tự mình làm gãy.
Che đi nỗi đau từ đầu ngón tay đang xuyên thẳng đến tim, ta cắn răng đáp lại:
“Thần nữ hiểu, vạn sự thuận Nghi.”
Lúc nào cũng nhắc nhở rằng ta không được động vào người đó.
Không được động vào thì sao, hắn bội tình bạc nghĩa, đa nghi ích kỷ, hạng người này thì sao có thể bảo vệ được ai.
Ta mau chóng đi tìm Hoàng hậu, kéo ống tay áo nàng ta, khổ sở cầu xin:
“Không thể nàng ta vào cung, nói không chừng nàng ta được Đại tướng quân sắp xếp làm cánh tay phải của Quý phi.”
“Nương nương minh giám.”
Ma ma bình tĩnh kéo tay ta ra, rồi “Mời” ta ngồi xuống bên cạnh Hoàng hậu.
Hoàng hậu mỉm cười, tay làm hình hoa lan rồi lấy một quả hạnh chua cho vào miệng.
Đến khi vị chua tan ra khiến nàng ta thoải mái giãn mày, lúc này nàng ta mới đáp lại ta:
“Ngươi nghĩ ta không biết sao, nàng không phải người của Quý phi, mà là người ngươi từng quen.”
Máu khắp cơ thể ta đông cứng ngay lập tức, ngay cả một người không biết sợ như ta cũng bắt đầu run rẩy vào giây phút đó.
Nàng ta bật cười vào lúc ta đang sợ hãi:
“Nàng là muội muội thứ nữ của ngươi, bổn cung điều tra hết rồi.”
“Ngươi sợ nàng tới cướp ân sủng của ngươi, nhưng lại mượn tay bổn cung đắc tội với Bệ hạ để người đuổi nàng ra khỏi cung.”
“Ý Quý nhân, toan tính của ngươi tung ra trước mặt bổn cung rồi.”
Nàng ta đỡ eo, hừ lạnh một tiếng rồi trở vào trong nằm nghỉ.
Tuy ta có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn sợ hãi không thôi.
Nếu không phải lão già kia chết đúng lúc, chỉ e ta và Thẩm Chiêu Chiêu chết không có chỗ chôn.
Trong phòng bỗng vang lên tiếng nói:
“Nghi phi? Một thứ nữ như ngươi cũng dám vọng tưởng à.”
“Thôi thì cứ cấp cho nàng ta một phân vị, để nàng ta vào cung của ngươi, cho tỷ muội hai người các ngươi đoàn tụ với nhau.”
“Nếu là người không hiểu phép tắc, ngươi cứ thay bổn cung chăm sóc nàng ta.”
Từ trước đến nay, tiền triều hậu cung chưa từng đoàn kết như vậy, dòng họ của Quý phi với thị tộc của Hoàng hậu diêu tương hô ứng*.
(Tương tác, phối hợp với nhau từ xa)
Hoàng đế bù nhìn thì bảo vệ được ai? Cứ thế quăng Thẩm Chiêu Chiêu vào cung của ta thôi.
11
“Tại sao lại quay về?”
Ta điên cuồng đập phá nửa cung điện, nổi cơn tam bành mà bóp cổ tỷ ấy.
Rõ ràng ta đã đưa tỷ ấy về nhà ngoại, rõ ràng biểu ca Tạ Quan Lam, người tỷ ấy thích đã đón tỷ ấy.
Rõ ràng tỷ ấy có thể sống trọn đời trọn kiếp với người đó, sống yên ổn suốt phần đời còn lại.
Tỷ ấy nằng nằng đòi về, nằng nằng muốn tiếp tay cùng ta.
Tỷ ấy nhát gan lại lương thiện, sao có thể trở thành đối thủ của bọn họ.
Dẫu biết là thế, ta giờ lại giống như con rắn bị bóp vào gáy, dù có nọc độc nhưng lại chẳng còn khả năng giết người.
Đôi mắt ngấn nước của Thẩm Chiêu Chiêu ra hiệu không cho cô cô tiến lên, dù gương mặt của tỷ ấy đã tái nhợt đi vì bị ta bóp cổ.
Chỉ đến khi ta ném tỷ ấy ra ngoài, từ từ co rúm lại thành một đống rồi ôm mình run rẩy ho khan, tỷ ấy lại chạy đến ôm ta vào lòng:
“Hai tháng tỷ không ở đây, lúc mưa bão sấm chớp, muội phải làm thế nào?”
Sống lưng ta run lên, dần dần trở nên mệt mỏi.
Tỷ ấy vào hang sói nhưng vẫn lo cho ta trời mưa bão phải trải qua như nào.
Quan trọng gì đâu, gì cũng chẳng quan trọng bằng mạng sống của tỷ ấy.
Ta sợ sấm, sợ mưa, ngày mà phụ thân ném ta vào trong hầm, sấm rền vang trời, che giấu đi tiếng khóc lóc cầu xin của ta.
Trong hầm tối đến nỗi không thể thấy năm ngón tay, ngoại trừ sấm sét cùng với mưa to trên đỉnh đầu thì bóng tối như muốn nuốt chửng ta.
Lúc đó ta tưởng mình đã chết rồi.
Nhưng rồi Thẩm Mạt của hiện tại lại trở thành quái vật sống chung với rắn và chuột.
Sau này vào những ngày mưa giông sấm sét, Thẩm Chiêu Chiêu, người từng bị ta cắn đến thương tích đầy người, sẽ ôm con quái vật như ta vào lòng mà ngủ.
Nếu không quái vật sẽ đi giết người.
Hai tháng này ta sống thế nào ư?
Cô cô từng cảnh cáo ta không được giết người trong cung, cũng không được mang “bảo bối” của ta vào đây.
Ta chết thì không tiếc, nhưng cửu tộc của đích tỷ và đích mẫu thì làm sao bây giờ.
Ta rất biết điều, đè nén mọi ý định giết người bất chợt, cố gắng trở thành một người bình thường.
Vô số vết dao đẫm máu trên đùi, đó là cách ta chống chịu hàng đêm.
“Muội ổn rồi đúng không? Tỷ tỷ biết Mạt Nhi không phải là người xấu.”
“Mạt Nhi không muốn để Chiêu Chiêu chịu khổ, nhưng Chiêu Chiêu sao bằng lòng để muội một mình dấn thân vào nguy hiểm?”
“Muội nghe lời tỷ đi, Chiêu Chiêu tự có cách.”
Cách của tỷ ấy chẳng ra làm sao cả, nhưng lại là cách bảo vệ tỷ ấy tốt nhất.