CHỒNG TÔI LÀ KẺ ĂN BÁM, TRÀ XANH TƯỞNG CƯỚP ĐƯỢC MÓN HỜI - 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:17:24
Tối qua, khi bọn họ đang “ chuyện thể kiểm duyệt” trong khách sạn,
lén lắp camera siêu nhỏ trong văn phòng Phương Văn Thành.
Ba từng phản đối dữ dội:
“Làm thế ?
Lỡ thấy gì... gây tổn thương mắt thì ?!”
chẳng ích gì – gật đầu cho , thao tác:
“Có gì mà dân công sở cao quý như con từng thấy ?”
Giờ đây, nhâm nhi “nước thánh” Coca, xem livestream camera.
Lâm Nguyệt dính sát Phương Văn Thành, phấn khích hỏi:
“Hàn Tuyết thật sự đến nữa ?”
Phương Văn Thành vẻ ngầu lòi, nhưng thật như hề, cợt:
“Đương nhiên .
Dù là chủ gia đình, thì cô !
Không thì cắt viện trợ sinh hoạt!
Nhà, xe, sổ tiết kiệm – tất cả đều tên !
Ly hôn thì cô chẳng cái gì ! Cô sợ mất lắm!”
Lâm Nguyệt bằng ánh mắt ngưỡng mộ che giấu.
Phương Văn Thành thì như tẩm bổ – vì ánh mắt đó, từ từng .
niềm vui kéo dài bao lâu…
Bởi “thiên thần” nhỏ của – Lâm Nguyệt – buông lời đề nghị động trời:
“Bao giờ ly hôn với cô ?
Nhìn cô tiêu tiền vung tay thế , chắc sắp đốt sạch tài sản của mất!
Sau cưới , em sẽ như cô .
Không kiếm đồng nào mà tiêu xài như nước!”
Trên màn hình, Phương Văn Thành giật thấy rõ.
Thấy ?
Hậu quả của việc nổ banh trời đấy!
Theo lời , ly hôn thì lấy gì.
Vì thế, Lâm Nguyệt tất nhiên tin rằng, chỉ cần gật đầu, ly hôn sẽ dễ như ăn bánh.
vấn đề là – dối vẫn là dối.
Cảm ơn ba , khi cưới nhất quyết yêu cầu ký hợp đồng phân chia tài sản tiền hôn nhân.
Nên gì ly hôn… là mới đúng!
Phương Văn Thành thừa hiểu, rời khỏi là mất trắng.
Vì , ly hôn, chỉ đang “chơi đùa” với Lâm Nguyệt để tìm chút sĩ diện mất.
Anh vội “diễn sâu”:
“Chờ thêm chút nữa… bây giờ lúc.
Dù cũng cưới lâu , giờ mà ly hôn thì sẽ tổn thương Hàn Tuyết lắm.
Em cũng yêu là kẻ m.á.u lạnh vô tình đúng ?
Tin , trong tim , em mới là chân ái!”
Trời ơi!
là sẽ “tổn thương” thật!
Tổn thương đến mức mơ cũng bật !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-toi-la-ke-an-bam-tra-xanh-tuong-cuop-duoc-mon-hoi/4.html.]
Đang suy nghĩ cách cho cú đ.ấ.m chí mạng…
Thì… cơ hội tuyệt vời hơn đến.
Chó cắn chó hả –
thích lắm!
thề – chuyện hôm đó sắp đặt.
nó diễn một cách… quá tự nhiên.
Từ khi nghỉ , ngoài việc xem "livestream nội bộ", rảnh hơn hẳn.
Thế là hôm đó, quyết định shopping xả stress!
Dù cũng sắp tự do, tâm trạng là chi là vui vẻ.
Khi đang trong phòng VIP chọn túi, giọng quen thuộc vang lên:
“ cái túi !
Hàn Tuyết suốt ngày xách mấy cái túi hiệu lượn lờ mặt !
cũng một cái!”
Quản lý cửa hàng cũng thấy – là khách VIP ở đây, nên họ rõ tên .
Lúc , quản lý run lẩy bẩy cầu cứu:
“Xin tha mạng! Em cái gì cũng thấy!”
nhướng mày :
“Giúp một tay nha ~”
Thời cơ trời ban đến mặt –
Không tận dụng thì quá vô lễ !
Khi Phương Văn Thành thấy giọng phát từ phòng VIP, cả cứng đờ.
Lâm Nguyệt thì đầy mong đợi – kiểu “chị đến bắt gian ?”.
giả vờ gì, sự cúi đầu khom lưng của quản lý, bước , tươi :
“Văn Thành? Anh cũng ở đây ?
Có nhớ em quá nên mới tới nè?”
Eo ơi…
nôn thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn ngọt ngào, sán gần.
Phương Văn Thành thở phào nhẹ nhõm, vội vã giải thích:
“À, chẳng qua khách nữ mua quà.
Anh dẫn Lâm Nguyệt đến chọn giúp thôi.”
giả vờ “giật ” sang Lâm Nguyệt:
“Ơ? Cô cũng ở đây ?
Mà Lâm Nguyệt hiểu nổi túi của hãng chứ – lương cả năm của cô cũng chẳng mua nổi một cái.”
Quản lý cửa hàng đúng lúc “đá phụ”:
“Ối! Cô ! Làm ơn bỏ ngay cái túi xuống giùm !”
“Cái túi đó là khách VIP đặt đấy!
Lỡ hỏng cô đền nổi ?!”
suýt nữa bật thành tiếng. Cửa hàng trưởng mà diễn viên thì phí quá .