CHỒNG TÔI LÀ KẺ ĂN BÁM, TRÀ XANH TƯỞNG CƯỚP ĐƯỢC MÓN HỜI - 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:17:27
Lâm Nguyệt cuối cùng cũng nổ tung:
“Cô dối!
Anh chán ghét cô từ lâu !
Anh chỉ yêu !”
thản nhiên xuống:
“Đừng tự lừa nữa.
Có bằng chứng ?”
Dưới ánh mắt khinh bỉ của đồng nghiệp và sự kích động từ thái độ bình thản của ,
Lâm Nguyệt mất kiểm soát:
“Muốn bằng chứng chứ gì?!
Được! cho cô xem luôn!”
Thấy Lâm Nguyệt định đưa điện thoại mặt , vội ngăn :
“Chờ chút!”
Lâm Nguyệt khẩy:
“Sợ ?
Hay là cô tự phận, rút lui ?”
lấy máy chiếu mini:
“Không sợ, chỉ là mắt dạo kém.
Chiếu lên màn hình lớn để cùng xem nhé~”
Lâm Nguyệt chọc tức đến mất lý trí, nghi ngờ gì.
Dưới sự “hướng dẫn tận tay” của , cô thật sự kết nối điện thoại với máy chiếu.
Và thế là, từng bằng chứng cô lén lút ghi đều hiện :
Lịch sử khách sạn, tin nhắn riêng tư, clip nhạy cảm thể xem giữa ban ngày...
xem uống nước, quan tâm đến chiếc điện thoại bên cạnh đang rung liên hồi.
Không cần – chắc là Phương Văn Thành phát hiện chiếc Maybach định vị .
Lúc , trong đầu nhất định đang gào thét:
hôm đó họ đến khách sạn ư?
phá lệ rót cho một ly rượu, khẽ nhếch môi:
“Ly hôn luôn chẳng quá lời cho ?
Để sống trong sợ hãi và day dứt mới vui chứ.”
Thích cảm giác kích thích đúng ?
Vậy thì cho kích thích đến tận cùng.
Lâm Nguyệt cũng quá ngu ngốc, giữa ánh mắt khinh bỉ của , cô dần lấy lý trí:
“Hàn Tuyết! Cô thấy chứ?!
Mau trả điện thoại cho !
Nếu thông minh thì tự rút lui !”
giả vờ nghiêm túc:
“ thấy trong video vài chi tiết... còn rõ lắm.”
Các đồng nghiệp xì xào:
“ là hổ!”
“ đó, tranh giành ‘tiểu tam’ luôn!”
“Bảo dạo cứ hở tí là dọa đuổi việc tụi — là tưởng là bà chủ !”
Mặt Lâm Nguyệt đỏ như gấc, gần như định lao giật điện thoại.
lúc , Phương Văn Thành trở .
Nếu lúc đang đường về, Phương Văn Thành còn ôm tia hy vọng mong manh rằng hệ thống định vị chỉ là trùng hợp...
Thì khoảnh khắc lao như bay công ty, hy vọng sụp đổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-toi-la-ke-an-bam-tra-xanh-tuong-cuop-duoc-mon-hoi/6.html.]
Anh run rẩy bước đến gần , môi lập cập:
“Mọi ... đang xem gì ?”
vỗ vỗ ghế bên cạnh, điềm nhiên:
“Ồ, về ?
Không gì , bọn đang xem cảnh hai khó tả với thôi mà.
Nào nào, xuống xem chung ?”
Trong khi ánh mắt Lâm Nguyệt tràn đầy mong đợi, Phương Văn Thành đỏ ngầu mắt, phắt sang cô , giận dữ như xé xác.
Lâm Nguyệt sợ đến cứng đờ, nước mắt tuôn như suối.
Một lúc lâu , luôn giữ vẻ nho nhã như , bỗng vung tay đập tan điện thoại của Lâm Nguyệt — "rắc!" một tiếng, vỡ tan.
Rồi sang , giọng run rẩy van xin:
“Tiểu Tuyết...”
lập tức lùi ba bước, sang Lâm Nguyệt:
“Dù là lấy điện thoại,
nhưng đều thấy đấy — vỡ nhé!
... luật sư Vương?”
nghiêng đầu phía .
Phương Văn Thành theo và sắc mặt lập tức tái nhợt.
Trong góc phòng, bốn đàn ông mặc vest — luật sư, công chứng viên, và hai vệ sĩ — với đầy đủ thiết : laptop, máy , máy ghi âm...
mỉm “ thiện”:
“Để giới thiệu nhé — luật sư, công chứng viên và vệ sĩ riêng.”
Lâm Nguyệt tưởng nhầm, to:
“Thì chứ?!
Văn Thành từng khi kết hôn hai ký giấy phân chia tài sản!
Cô chẳng gì hết...”
“Cô im !!!” – Phương Văn Thành gầm lên, ngắt lời cô .
Rồi sang , van vỉ:
“Tiểu Tuyết... văn phòng chuyện riêng ?”
đầy thương hại:
“Đến nước mà vẫn sợ mất mặt ?
Sống thấy mệt ?”
thôi, yêu cầu nhỏ như thế thì... vẫn thể "rộng lượng".
dậy, dẫn theo cả “Tứ đại hộ pháp”, bước văn phòng cùng .
—----
Vừa đóng cửa , Phương Văn Thành quỳ sụp xuống mặt .
thong thả hỏi:
“Anh gì ? phát tiền lì xì nha.”
Anh quỳ gối, khẩn thiết:
“Nghe giải thích! Tất cả chỉ là hiểu lầm!
Là Lâm Nguyệt dụ dỗ , dựng chuyện đấy!
Em đừng tin cô !”
hiệu, một vệ sĩ tiến tới tháo camera siêu nhỏ giấu bức tranh treo tường.
Phương Văn Thành, giọng bình tĩnh:
“Nếu dám thẳng thắn thừa nhận từ đầu, khi còn nể.
chỉ lo tìm cách đổ cho khác.”