Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Chú Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Chọn Buông Tay - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Lý Dự Lễ theo phản xạ quay sang nhìn tôi.

 

Trời lúc này đã tối hẳn.

 

Tôi cúi đầu, lặng lẽ nhìn cái bóng kéo dài dưới chân mình.

 

Rất lâu sau, tôi nghe anh nói:
“Anh về ngay.”

 

Cuộc gọi kết thúc.

 

Lý Dự Lễ theo bản năng đưa tay định nắm lấy tay tôi. Tôi cau mày, né tránh.

 

Động tác của anh khựng lại, ánh mắt lộ rõ hoang mang.

 

Có lẽ anh đã quên.

 

Trước kia chúng tôi thân mật như vậy là vì tôi từng coi anh là người mình yêu.

 

“Chú nhỏ, chú có tiểu thẩm thẩm rồi.”

 

“Chúng ta… đừng vượt quá giới hạn nữa.”

 

Tôi nói bằng giọng dửng dưng.

 

Lý Dự Lễ cười nhạt, rút tay về, giả vờ bình thản nhét vào túi quần.

 

“Anh biết em nhất thời chưa thể chấp nhận việc anh và Việt Hy…”

 

“Không sao. Anh có thể đợi em chấp nhận xong rồi mới đính hôn với cô ấy.”

 

“Coi như cho hai người thời gian để làm quen, thích nghi.”

 

Tôi không nói gì, chỉ im lặng.

 

Kiếp trước, từ khi Phương Việt Hy xuất hiện, tôi và Lý Dự Lễ chưa từng có nổi một cuộc nói chuyện yên bình.

 

Hễ gặp là cãi, anh mắng tôi không biết liêm sỉ, nói tôi yêu chính chú của mình.

 

Còn nói tôi không phân biệt được tình thân với tình yêu.

 

Anh từng bước đẩy tôi ra xa, còn tôi thì như một bức tường thép, cứ vậy mà lao đầu vào.

 

Dù bị những lời cay độc ấy đâm đến đầy thương tích.

 

Bạn bè tôi. Bạn bè anh.

 

Ai cũng khuyên: “Lý Dự Lễ không thích cậu, sao cậu không chịu tin?”

 

“Anh ấy thích là Phương Việt Hy kìa.”

 

Tôi lần nào cũng vừa khóc vừa nói: “Không phải, người Lý Dự Lễ yêu là tôi.”

 

Năm tôi tròn mười tám, ngày sinh nhật, anh nghĩ tôi đã ngủ.

 

Lặng lẽ hôn tôi một cái.

 

Anh nói, chờ tôi hai mươi hai tuổi sẽ cưới tôi.

 

Tôi vẫn luôn tin anh chỉ cưới Phương Việt Hy vì muốn trả ơn.

 

Cho đến hôm đó.

 

Nhà họ Thiệu đến quán bar bắt tôi đi. Tôi và nhà họ Thiệu không quen biết, cũng chẳng hiểu tại sao họ lại làm vậy.

 

Mãi đến khi Thiệu Nhị thiếu nói: Thiệu lão gia bị đột quỵ.

 

Tôi mới bàng hoàng nhận ra. Lý Dự Lễ từng nói người nhà họ Thiệu có tiếp cận tôi, dặn tôi tránh xa, vì bọn họ không sạch sẽ.

 

Nhưng tôi không biết bọn họ tìm tôi là muốn mời tôi cứu Thiệu lão.

 

Tôi khóc lóc không chịu đi, mười ngón tay trắng bệch níu lấy vạt áo anh không buông.

 

Anh chỉ lạnh lùng nói một câu:

 

“Buông tay.”

 

Rồi đứng đó lạnh lùng nhìn tôi bị kéo đi, nhìn từng ngón tay tôi bị bẻ gãy từng cái một.

 

Nghe tiếng tôi gào khóc đến xé lòng…

 

Thế mà, anh thậm chí không nhíu lấy một cái mày.

 

Chính khoảnh khắc đó, tôi mới thật sự xác nhận:

 

Lý Dự Lễ không hề yêu tôi.

 

 
 

“Đang nghĩ gì vậy?”
Giọng Lý Dự Lễ đột ngột vang lên.

 

8

 

Tiếng gọi của Lý Dự Lễ kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

 

“Mấy ngày nay em cũng náo đủ rồi, chuyện lần trước coi như cho qua đi.”

 

“Kim Việt, em không còn là con nít nữa đâu.”

 

Nói xong, anh mở cửa ghế phụ lái, nhìn về phía tôi.

 

Tôi đứng yên tại chỗ, trên môi nở một nụ cười gượng gạo.

 

Bỗng dưng tôi rất muốn hỏi Lý Dự Lễ của kiếp trước. Rằng anh làm sao có thể nhẫn tâm như thế? Làm sao có thể nhìn tôi bị hành hạ, nhìn tôi đau khổ đến trầm uất mà chế//t?

 

Dù anh không yêu tôi, nhưng tôi vẫn là cô cháu gái anh nuôi lớn từ nhỏ mà.

 

“Chú nhỏ, hôm đó chú nói không sai.”

 

“Những năm qua, bất kỳ người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh chú, đều bị em dùng mánh khóe đuổi đi.”

 

“Vậy nên để tiểu thẩm thẩm được bình yên, em sẽ không quay lại nữa.”

 

Lý Dự Lễ cau mày.

 

“Thẩm Kim Việt”

 

“Chú nhỏ, chú biết em thích chú mà, đúng không?” Tôi điềm đạm cắt lời anh.

 

Con ngươi anh khẽ co lại.

 

Tình cảm tôi dành cho anh bao năm qua chưa từng che giấu. Trừ phi là mù, bằng không ai cũng nhận ra.

 

Tôi tin Lý Dự Lễ cũng biết.

 

“Kim Việt.” Anh nhìn tôi, có phần khó xử.

 

“Chú yên tâm, từ nay sẽ không còn nữa.”

 

“Trước kia là em không hiểu chuyện, ngộ nhận tình thân thành tình yêu, gây ra không ít trò cười.”

 

“Giờ coi như kịp thời dừng lỗ.”

 

“Hy vọng chú thứ lỗi.”

 

Nói xong, tôi lại nở một nụ cười.

 

Lý Dự Lễ thì cứ đứng trơ ra đó, như thể linh hồn bị hút đi mất.

 

Giống như mấy câu tôi vừa nói là điều gì đó quá khó để anh hiểu được.

 

Anh hé môi định nói gì đó. Nhưng đúng lúc ấy, điện thoại trong túi anh lại vang lên.

 

Trong đêm tối yên tĩnh, từng tiếng chuông vang lên rõ mồn một.

 

Anh dường như vẫn chưa hoàn hồn.

 

Còn tôi, đã lùi lại hai bước, xoay người rời đi.

 

 
 

9

 

Lý Dự Lễ nhìn bóng lưng Thẩm Kim Việt dần dần khuất khỏi tầm mắt, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác trống rỗng.

 

Anh theo thói quen rút hộp thuốc từ túi ra, châm một điếu, rít mạnh một hơi mới dần tỉnh táo lại.

 

Ngẩng đầu nhìn lên.

 

Đèn phòng tầng hai biệt thự đã bật sáng, bóng dáng Kim Việt hắt lên tấm rèm cửa.

 

Ba năm trước, vào ngày Thẩm Kim Việt mười tám tuổi, tiệc trưởng thành.

 

Anh uống say, mơ màng đi vào phòng cô bé, nhìn thấy cô đang say ngủ, trong khoảnh khắc say men rượu, anh đã lần đầu tiên vượt giới hạn mà hôn lên môi cô.

 

Cô bé như đang mơ một giấc mơ đẹp, khoé môi vẫn mang theo nụ cười.

 

nhà anh và nhà họ Thẩm là chỗ quen biết lâu đời, anh lớn hơn cô bảy tuổi.

 

Từ nhỏ đến lớn, dù đã ngầm đồng ý để cô bé vượt ranh giới, nhưng anh luôn nhắc nhở cô: đừng lẫn lộn giữa tình thân và tình yêu.

 

Cũng đừng xem sự lệ thuộc là tình cảm.

 

Thẩm Kim Việt không yêu anh đâu, và anh cũng vậy.

 

Anh để mặc cho cô tự nhận là vợ từ nhỏ, một phần để dọa bọn nhóc con không có mắt, phần còn lại là để tránh dính vào mấy tin đồn tình ái nhảm nhí.

 

Chỉ một mình Thẩm Kim Việt thôi cũng đủ khiến anh đau đầu rồi.

 

Nhưng khi anh chứng kiến một tình huống tương tự xảy ra quanh mình và kết thúc bi thảm, anh đã lùi bước.

 

Tình cảm một khi đã biến chất thì không thể trở lại như xưa.

 

Chi bằng đừng bắt đầu.

 

Tỉnh rượu rồi, hôm sau anh lập tức đi công tác ở Cảng Thành.

 

Chẳng ngờ lại gặp động đất. Trong lúc cận kề cái chết, anh được một cô gái bằng tuổi mình cứu sống.

 

Cô là một vũ công.

 

Vì cứu anh mà mất đi đôi chân và giấc mơ cả đời.

 

Nỗi áy náy và mặc cảm tội lỗi luôn vây lấy anh.

 

Với điều kiện kinh tế của mình, việc nuôi thêm một người không hề khó.

 

Và anh đã nuôi cô suốt ba năm. Việc này, ngoài trợ lý ra, không ai biết.

 

Lý do rất đơn giản. Anh sợ Thẩm Kim Việt làm loạn, sợ cô gây phiền phức cho Phương Việt Hy.

 

Lần này anh đưa Phương Việt Hy về Bắc Kinh, một phần vì muốn thực hiện lời hứa cưới cô, phần còn lại là vì anh biết Thẩm Kim Việt sắp tỏ tình.

 

Anh muốn cô tự biết khó mà lui.

 

Vì giữa họ vốn dĩ không nên vượt giới hạn, vốn dĩ chẳng có tương lai.

 

Nhưng bây giờ… Thẩm Kim Việt lui rồi.

 

Còn anh. Lại bắt đầu hối hận.

 

 

 

10

 

Khi Lý Dự Lễ quay về biệt thự, Phương Việt Hy đang ngồi đợi anh ở phòng khách.

 

Cô mặc đồ mỏng manh, đêm Bắc Kinh đặc biệt lạnh. Ngồi đợi suốt cả đêm, đôi tay đã sớm lạnh cóng.

 

“Sao không về phòng?” Lý Dự Lễ nhíu mày hỏi.

 

Phương Việt Hy mím môi, cúi đầu nhìn điện thoại:
“Em gọi cho anh rất nhiều cuộc, mà anh không nghe máy.”

 

“Em lo cho anh…”

 

“Việt Hy.” Lý Dự Lễ bước đến bên ghế sofa, ngồi xuống, ánh mắt nhìn cô chằm chằm.

 

Trong mắt không hề có chút dịu dàng nào.

 

Cô ngẩng đầu lên.

 

“Kim Việt là do tôi nuôi lớn. Bao năm nay, con bé luôn ở bên tôi.”

 

“Con bé có tính khí như vậy là do tôi nuông chiều mà ra. Năm đó khi cô đồng ý theo tôi, tôi đã nói rất rõ ràng.”

 

“Tôi nợ cô một mạng, cô muốn tôi trả thế nào cũng được.”

 

“Nhưng, cô tuyệt đối không được động đến Kim Việt.”

 

Vừa dứt lời, mắt Phương Việt Hy lập tức đỏ hoe, cô ta ấm ức nhìn Lý Dự Lễ:

 

“Dự Lễ, anh đang nghi ngờ em hại cô Thẩm sao?”

 

Lý Dự Lễ không nói nhiều, chỉ để lại một câu:

 

“Vì sự an toàn của Kim Việt, biệt thự này gắn không ít camera.”

Loading...