Có Con Gì Nuôi Mà Không Thịt? - Chương 7:
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:49:06
Chương 7:
Ánh mắt khẽ dịch xuống, dừng môi , yết hầu trượt trượt, khàn giọng gọi tên : “Chước Hoa...”
“A?”
Ngay đó, giữ gáy hôn xuống.
Ta choáng váng đầu óc, thậm chí còn quên cả việc đẩy .
Đến khi lấy chút lý trí, tự thu góc tường , mới hồn.
Môi sưng lên, đầu óc cũng căng trướng.
Ta đầu Tiêu Hạc Vân, chỉ thấy đang định tự đ.â.m d.a.o .
Ta nhào tới ngăn cản : “Ngươi điên !”
Dường như đang đau khổ, trán nổi đầy gân xanh.
Ta chợt nhận , lẽ trúng mị dược.
Phải đây...
Trúng mị dược thì ?
Tiêu Hạc Vân khàn giọng : “Nước lạnh...”
“Được! Ngươi chờ chút!”
Ta chạy ngoài múc một chậu nước, dội từ đỉnh đầu xuống, đó nửa quỳ mặt : “Đại Ngưu, ngươi thấy thế nào ?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Một phụ nhân trang phục lộng lẫy cùng một cô nương, đám nha bà tử vây quanh tiến phòng.
Cô nương thấy cảnh , vành mắt liền đỏ lên, lóc bỏ chạy.
Phụ nhân sắc mặt lạnh lùng: “Hạc Vân, ngươi phóng túng như , còn mặt mũi nào đối diện với cô nương Tiết gia?”
“Hôn sự định, thể hủy bỏ, chi bằng để ngươi cưới ngươi .”
Tiêu Hạc Vân đỏ mắt khẽ một tiếng, chật vật vịn góc bàn lên.
“Mẫu , con thật sự hiểu, con cũng là con ruột của , vì cứ đẩy con chỗ chết?”
“ hiện tại con hiểu.”
Mẹ Tiêu nhíu mày: “Ngươi hiểu cái gì?”
Tiêu Hạc Vân , nhưng đáy mắt càng thêm bi thương, nhẹ giọng : “Ta hiểu ngươi yêu ai yêu cả đường , ghét ai ghét cả tông chi họ hàng.”
Mẹ Tiêu liền biến sắc.
Tiêu Hạc Vân chống đỡ nổi, ngã xuống.
…
Gần đây trở thành nổi tiếng trong phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-con-gi-nuoi-ma-khong-thit/chuong-7.html.]
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL
Chuyện ngày hôm đó lan truyền khắp nơi.
Ai nấy đều xì xào bàn tán, trèo lên giường Tiêu Hạc Vân, chiếm đoạt thể.
Còn vì mà hôn sự của Tiêu Hạc Vân và Tiết gia hủy bỏ.
Tiết gia bất mãn, thế là hôn sự rơi xuống đầu Nhị công tử, hiện giờ trong phủ đang giăng đèn kết hoa chuẩn hôn lễ.
“Mau , chính là ả , tướng mạo bình thường, còn bằng Tiết cô nương, chỉ là một nha , đại thiếu gia nghĩ gì nữa.”
“Đại thiếu gia vốn đắn gì, lẽ chỉ vui vẻ khi cưới, ai ngờ bắt gặp.”
Ta đầu.
Bọn họ lập tức ngậm miệng, vội vã rời .
Ta tức giận đá một hòn đá bên cạnh.
Hòn đá nhỏ lăn lông lốc, cuối cùng dừng bên cạnh một đôi giày cao cổ.
Chủ nhân của đôi giày khẽ: “Giận ? Xin , liên lụy đến ngươi.”
Mắt sáng lên, quên hết những chuyện vui , nhanh chân chạy về phía : “Ngươi khỏe hơn ? Trong còn thấy khó chịu chỗ nào ?”
Từ khi trúng mị dược, Tiêu Hạc Vân đổ bệnh, sốt cao liên miên.
Hắn gật đầu: “Ừm.”
“Ngươi mới khỏi bệnh, đừng để những lời đồn đại đó trong lòng, trong mắt , ngươi vẫn luôn là .”
Trước khi còn ở trong thôn, tuy thu lưu , nhưng cũng giúp nhiều việc.
Tiêu Hạc Vân rũ mắt: “Ta liên lụy đến ngươi, ngươi còn an ủi , ngươi trách ?”
Ta xua tay, “Vốn dĩ của ngươi.”
Trầm mặc hồi lâu, Tiêu Hạc Vân lên tiếng: “Chước Hoa, định dọn khỏi Tiêu phủ, sống một .”
“Ngươi... rời cùng ?”
Ánh mắt tràn đầy hi vọng.
Ta ngẩng đầu: “Có trả lương tháng ?”
Hắn cũng , “Có.”
“Tiền của , ngươi tiêu thoải mái.”
…
Ta theo Tiêu Hạc Vân rời khỏi Tiêu phủ.
Người ngoài đồn đại, đuổi ngoài.
Lời đồn càng ngày càng nhiều, nhưng để tâm.
Tiêu Hạc Vân dấn con đường quan, quan lớn, cưới vợ, để nàng cáo mệnh phu nhân.
Hắn cúi đầu: “Chước Hoa, ngươi cáo mệnh phu nhân ?”