Có Con Gì Nuôi Mà Không Thịt? - Chương 8:
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:49:08
Chương 8:
Ta xem nhẹ vành tai đỏ ửng của , chuyên tâm cắt tỉa cành hoa: “Cái thứ đó gì? Có đổi tiền ?”
Một lúc lâu , Tiêu Hạc Vân mới thở dài: “Thôi , coi như gì.”
Dứt lời, cất bước rời .
Ta theo bóng lưng , trong đầu là bốn chữ “cáo mệnh phu nhân”.
...
Mấy ngày nay, gần như từ sáng đến tối Tiêu Hạc Vân đều ở lì trong thư phòng.
Mọi việc trong nhà đều do quán xuyến.
Ta chữ, rành sổ sách, đành mời một họ Thẩm về kế toán.
vẫn thấy bất an, nên hễ thời gian rảnh là đến phòng kế toán trông chừng tính sổ sách.
Một là để phòng ngừa trộm cắp.
Hai là để học lỏm chút kiến thức.
Ta cần cù hiếu học, cũng tận tình giúp đỡ.
Hôm đó, ngoài việc dạy tính toán, còn tên lên giấy.
Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa.
Hắn tên , ý nghĩa cũng .
Ta nắn nót theo từng nét bút của , một nữa.
“Chước Hoa cô nương thông minh lanh lợi, cái gì cũng chỉ cần dạy một là .”
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL
Ta chữ từ lâu, nhưng Tiêu Hạc Vân bận rộn, ngại phiền , nay thầy miễn phí, tội gì học.
Ta hỏi: “Vậy tên của công tử thế nào?”
“Đại Ngưu?”
Ta lắc đầu: “Không , Đại Ngưu , hỏi Hạc Vân thế nào.”
Thẩm cầm bút hai chữ “Hạc Vân”.
Tên khó quá.
Ta chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, ngượng ngùng ngẩng đầu hỏi: “Như đúng ?”
Hắn gật đầu, tươi ôn hòa: “...”
Ta đang nghiêm túc, bỗng nhiên cảm thấy chằm chằm.
Vừa ngẩng đầu lên thấy Tiêu Hạc Vân đang cách đó xa.
Sắc mặt âm trầm, trông như ai đó cuỗm mất tiền.
Ta vẫy tay với : “Đại Ngưu!”
để ý đến .
Ta ngơ ngác: “Hắn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-con-gi-nuoi-ma-khong-thit/chuong-8.html.]
Thẩm nhỏ giọng : “Hình như đang giận.”
…
Buổi tối khi dùng bữa xong, Tiêu Hạc Vân chui tọt thư phòng.
Ta bưng bát canh gà đến tìm .
Hắn áo ngủ, mái tóc đen xõa lưng, bàn, tay trái chống trán, tay cầm một quyển sách.
Dù , vẫn giả vờ như , thậm chí còn thèm liếc một cái.
Ta bưng bát canh gà đến mặt , khẽ phe phẩy tay, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng.
Hắn xoay , đổi sang tay chống trán, tay trái cầm sách.
Ta ghé sát mặt , hỏi: “Giận thật hả?”
“Sao ngươi giận?”
Tiêu Hạc Vân ngước mắt: “Sao ngươi giận?”
Ta chớp mắt: “Thẩm .”
Tiêu Hạc Vân sắc mặt đổi, ném quyển sách lên bàn, khoanh tay n.g.ự.c dựa ghế, lơ đãng :
“Ngươi với quá nhỉ. Hay là mối cho hai , vun đắp nhân duyên?”
Hắn với giọng kỳ quái, ánh mắt ghim chặt như mang theo sát khí.
Ta suy tư một lát, gật đầu: “Cũng thôi.”
“Thẩm tướng mạo đoan chính, học thức, tính toán sổ sách, tính tình ôn hòa, cũng tệ...”
Tiêu Hạc Vân nhíu mày: “Chước Hoa!”
Ta thành thật nhịn : “Trêu ngươi thôi.”
Cúi đầu nắm chặt vạt áo, hít sâu một : “Thật , ... trong lòng.”
Từ khi Tiêu Hạc Vân hỏi cáo mệnh phu nhân , hiểu ý của .
Khi đó hoảng loạn, chỉ buột miệng đáp bừa.
Dù phận của và Tiêu Hạc Vân cũng khác biệt một trời một vực.
Hắn là con trai trưởng của Tiêu gia giàu nhất kinh thành, dù sa cơ lỡ vận cũng hơn gấp vạn .
Mấy ngày nay suy nghĩ nhiều.
Nếu Tiêu Hạc Vân ý đó, chứng tỏ cũng tệ, nếu chẳng hỏi như .
Ta nên tự ti nữa, mà đối diện với lòng mới đúng.
Trong mắt Tiêu Hạc Vân thoáng hiện vẻ bối rối: “Là ai?”
Ta kiễng chân, khẽ hôn lên má xách váy chạy thật nhanh.
Về đến phòng, mặt nóng bừng, tim đập thình thịch.
Mãi lâu mới bình tĩnh .