Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Công Chúa Thượng Vị - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:42:54

Vệ Tịch cực kỳ thích tiểu điện hạ khẽ rùng chọc trúng điểm yếu, dáng vẻ chẳng tự thật đáng yêu.

 

Kết quả là đá xuống giường.

 

Chữ “tiểu” còn kịp thốt , trừng mắt lườm c.h.ế.t tại chỗ.

 

Vệ Tịch sờ mũi đầy chột , nịnh nịnh chui lên, ngọt nhạt dỗ dành nọ, cuối cùng cũng giành một chỗ nhỏ hẹp long sàng.

 

Có điều, chiêu dùng nhiều , Thẩm Trân chẳng còn mắc bẫy nữa.

 

Thậm chí còn cấm tiệt gọi “bệ hạ” trong lúc .

 

Vệ Tịch tiếc hùi hụi, còn ngứa ngáy tìm vài chiêu mới, xem thử tiểu điện hạ của thấy hứng thú hơn .

 

còn kịp bày trò gì, địa lao xảy chuyện.

 

Thẩm Huyên phát điên.

 

Người tin đầu tiên là Vệ Tịch.

 

Phản ứng đầu tiên trong đầu chính là: chuyện tám phần liên quan đến Bùi Cảnh.

 

Miệng thì bảo rằng hiện tại Bùi Cảnh đến chịu nổi, thể cũng bằng nửa phần, tiểu điện hạ dĩ nhiên chẳng còn thấy lọt mắt.

 

trong lòng, Vệ Tịch vẫn luôn để ý.

 

Hắn cảm thấy tiểu điện hạ vẫn còn giấu vài điều cực kỳ quan trọng.

 

Mà những điều đó chỉ Bùi Cảnh .

 

Vệ Tịch hiểu rõ, đang ghen.

 

Chỉ vì một suy đoán như .

 

lúc , Thẩm Trân đang bận việc chiến sự phương Bắc, rảnh để chinh điều tra.

 

Vậy nên, Vệ Tịch quyết định giấu nhẹm tin , đích đến địa lao gặp Bùi Cảnh.

 

Lúc đó là năm thứ hai kể từ khi Bùi Cảnh giam giữ.

 

Nói thì, trong ám vệ của Ám Ti, ít ai dung mạo nổi bật.

 

Bùi Cảnh và Vệ Tịch là hai ngoại lệ hiếm hoi.

 

Cũng chính vì thế, lúc nhỏ bọn họ đem so sánh.

 

Vệ Tịch thì bận tâm.

 

Từ nhỏ tùy hứng, ngông nghênh, là kiểu mà Bùi Cảnh cực kỳ ghét cay ghét đắng.

 

Mỗi kiểm tra huấn luyện, Bùi Cảnh đều lôi đánh riêng một trận, lạnh lùng để một câu:

 

“Có thiên phú mà chịu cố gắng, chi bằng rút sớm cho đỡ chật đất.”

 

Khi Vệ Tịch chỉ cảm thấy Bùi Cảnh ghen tị với .

 

Mà hiện tại, sự ghen tị đó còn rõ ràng hơn bao giờ hết.

 

“Là ngươi?”

 

Khi thấy Vệ Tịch xuất hiện, ánh mắt của Bùi Cảnh lập tức tối sầm .

 

Hắn vẫn ngoái đầu tìm kiếm, về lưng với chút hy vọng.

 

“Tiểu điện hạ bận lắm,” Vệ Tịch thu nụ thường trực, nét mặt bình thản: 

 

“Thẩm Huyên thật sự điên ?”

 

Bùi Cảnh im lặng đáp.

 

Vệ Tịch liền sai kiểm tra.

 

Cuối cùng, kết luận rõ ràng: Tinh thần Thẩm Huyên rối loạn. 

 

Tuy vẫn lúc tỉnh táo, nhưng mỗi , nàng đều vô thức về phía Bùi Cảnh, ánh mắt đầy sợ hãi.

 

Vệ Tịch còn chú ý, tay chân của Thẩm Huyên sưng phù dị thường.

 

Mà Bùi Cảnh chỉ lặng lẽ cúi đầu, đang nghĩ gì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-chua-thuong-vi/chuong-14.html.]

Cho đến khi thấy…

 

Thanh tiểu mộc kiếm đeo bên hông Vệ Tịch.

 

Tua đỏ là Thẩm Trân tự tay đan, kiếm gỗ cũng do nàng tự tay khắc.

 

Một món đồ chẳng mấy giá trị, chỉ to bằng lòng bàn tay, mà theo bước chủ nhân lắc lư theo từng nhịp bước chân.

 

Đỏ đến chói mắt.

Hồng Trần Vô Định

 

Đến nỗi Bùi Cảnh gần như thất thố bật dậy, xiềng xích kéo căng phát tiếng ken két chói tai.

 

Hồi lâu , bật thành tiếng.

 

“Vệ Tịch.”

 

Hắn gọi, ánh mắt như đang khiêu khích:

 

“Điện hạ cũng từng tặng một thanh mộc kiếm giống .”

 

Vệ Tịch theo phản xạ siết chặt chuôi kiếm trong tay.

 

Hắn thật sự thích ánh mắt của Bùi Cảnh, ánh như thể thể xuyên qua thanh kiếm , thấy tận những ký ức cũ giữa và tiểu điện hạ.

 

Vệ Tịch nhếch mép hỏi:

 

“Khi nào?”

 

“Khi ngươi còn .”

 

Bùi Cảnh nhạt, đáp mà chẳng buồn ngẩng đầu.

 

Vệ Tịch uể oải “ồ” một tiếng, giọng kéo dài như quá để tâm.

 

, Bùi Cảnh vẫn cứ tiếp tục , như thể đang tự lẩm bẩm, cũng như đang cố chọc tim gan kẻ khác:

 

“Bí mật , cùng với thanh mộc kiếm , chỉ và bệ hạ mới . Dù ngươi là cận nhất bên cạnh … ưm!”

 

Lời còn dứt, một mũi tiễn nỏ xé gió bay đến, cắm thẳng vai Bùi Cảnh.

 

Máu tươi b.ắ.n tung tóe, nhưng màng vết thương, chỉ sững sờ đang chậm rãi bước tới.

 

“Tiểu điện hạ cũng đến .”

 

Vệ Tịch vẫn híp mắt như thường lệ, nhưng trong lòng lặng lẽ kêu khổ: Hỏng , tiêu , sắp chuyện lớn đây.

 

Quả nhiên, tiểu điện hạ của mặt đổi sắc bước tới, một ánh mắt cũng .

 

Vệ Tịch chột , khẽ gãi mũi, bắt đầu cân nhắc xem liệu nên trốn góc nào mới yên .

 

May mắn , nơi đây vẫn còn kẻ tự rước họa , chuyển sự chú ý của điện hạ .

 

“Bùi Cảnh.”

 

Thẩm Trân lạnh nhạt cất tiếng, tay vẫn nắm chặt ống tay áo gắn nỏ tiễn.

 

Nàng , ánh mắt chút che giấu ghét bỏ:

 

“Bí mật đó cũng cần chỉ ngươi .”

 

Vệ Tịch lập tức chú ý đến khoảnh khắc ánh mắt của Bùi Cảnh tắt lịm.

 

Hắn lặng lẽ Thẩm Trân, nước mắt và m.á.u quyện thành một, vô cùng chật vật và thảm thương.

 

“Bệ hạ thật tuyệt tình.” Bùi Cảnh gắng gượng , giọng khàn đục:

 

“Ngay cả chút hoài niệm cuối cùng cũng để cho kẻ tội nhân như ?”

 

Vệ Tịch nghĩ thầm: cảnh cũng thê thảm thật đấy nhưng thấy vui lạ thường.

 

Tiểu điện hạ nhà đúng là luôn cách khiến nguôi ngoai, dẫu rằng đến giờ nàng vẫn thèm liếc lấy một cái.

 

“Trẫm tại để hoài niệm cho kẻ phản chủ?”

 

Thẩm Trân rốt cuộc cũng sang Vệ Tịch, giọng vẫn lạnh băng:

 

“A Tịch , trẫm sẽ cho ngươi . Hà tất đến cái nơi dơ bẩn lời kẻ khác vu vạ?”

 

Xong, giờ thì bắt đầu lườm .

 

Vệ Tịch ho khan một tiếng, vội vàng nắm tay tiểu điện hạ, khẽ bóp lấy như dỗ dành, nhe răng với vẻ ngoan ngoãn nhất thể.

Loading...