Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Công Chúa Thượng Vị - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:42:55

Kể từ khi theo tiểu điện hạ, Vệ Tịch phát hiện bản càng lúc càng giỏi nũng.

 

Quả nhiên, sắc mặt của nàng dịu một chút.

 

Cảnh tượng , như một lưỡi d.a.o nữa cắm lòng Bùi Cảnh.

 

Hắn bật , giọng run run:

 

“Bệ hạ đúng là dùng cách để ép c.h.ế.t .”

 

“Ngươi c.h.ế.t ?”

 

Giọng Thẩm Trân đầy chán ghét, thậm chí mang theo chút mỉa mai gay gắt:

 

“Hay là Bùi Cảnh, ngươi dám c.h.ế.t ?”

 

Thực câu hỏi cần trả lời.

 

Ngay cả Vệ Tịch cũng , Bùi Cảnh dám chết.

 

Rõ ràng là một ám vệ sợ sống chết, quằn quại sống sót trong địa lao hai năm, sống bằng chết, nhưng từng nảy sinh ý tìm đến cái chết.

 

Bùi Cảnh lập tức rơi im lặng.

 

như kẻ mắc bệnh, ám ảnh giọng của nàng, đến cả những lời cay độc cũng bỏ lỡ.

 

Vậy nên chỉ vài giây, gượng tiếp:

 

“Bệ hạ Thẩm Huyên phát điên thế nào ?”

 

“Là bẻ gãy tay chân nàng , chữa lành . Rồi cho nàng rằng trong địa lao chuột rắn bẩn thỉu, oan hồn ăn thịt để nàng ngày đêm sống trong sợ hãi ——”

 

Thẩm Trân tiếp.

 

Nàng kéo tay Vệ Tịch, rời .

 

Vệ Tịch điều, chủ động đưa tay bịt tai nàng, giọng nhỏ nhẹ:

 

“Chỉ là rác rưởi tục tĩu, tiểu điện hạ đừng .”

 

Thẩm Trân trừng mắt , nhưng gạt tay .

 

Hồng Trần Vô Định

Vệ Tịch ngoác miệng, mắt cong như trăng non.

 

Phía , Bùi Cảnh vẫn tiếp tục lảm nhảm về những gì với Thẩm Huyên.

 

Vệ Tịch nghĩ thầm: Tên chắc cũng điên thật .

 

là lời của kẻ điên, thì cần gì.

 

2.

 

Ra khỏi địa lao , Vệ Tịch tự giác bắt đầu tự kiểm điểm.

 

Hắn nên gì. 

 

chủ động nhận sai lúc chắc chắn sai. Mấy đều dùng cách dỗ tiểu điện hạ vui.

 

Chỉ là

 

Cách còn tác dụng nữa.

 

Sắc mặt tiểu điện hạ những dịu , mà trái còn nặng nề hơn hẳn.

 

Vệ Tịch thấy , trong lòng kêu rầm rầm, cuối cùng quyết định ngậm miệng, ngoan ngoãn cúi đầu răn dạy.

 

“Ta cứ tưởng ngươi sẽ gom cả xưa tội cũ để nhận luôn một thể.”

 

Thẩm Trân khẽ cất tiếng.

 

Nàng dừng một nhịp, giọng lờ mờ ẩn chứa ý :

 

“Sao , định kể tiếp ?”

 

“Nếu tiểu điện hạ , kể rõ ràng từng chữ từng câu luôn.”

 

Vệ Tịch thở phào một , nụ dính chặt lên mặt.

 

“Vậy cái gì, ngươi đều thật với ?”

 

Hắn khựng , ánh mắt bỗng chút tránh né.

 

Một lúc lầm bầm, như cho chính :

 

“Thật cũng chẳng gì là , chỉ là nhất thời thấy tò mò mà thôi.”

 

“Vệ Tịch.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-chua-thuong-vi/chuong-15.html.]

 

Thẩm Trân đột nhiên gọi tên .

 

Đó là đầu tiên, Vệ Tịch thấy… 

 

Tiểu điện hạ nhà dùng ánh mắt bi thương như thế để .

 

Một ánh mắt sâu hoắm, đong đầy một nỗi buồn tên, như thể gì đó từ lâu chôn sâu trong tim nàng, giờ bất chợt trồi lên, nặng trĩu.

 

Vệ Tịch kịp hỏi thì nàng nắm lấy tay , kéo .

 

Bàn tay lạnh, nhưng nắm chặt.

 

Thẩm Trân khẽ :

 

“Theo đến một nơi.”

 

3.

 

Lãnh cung đổ nát, bao năm lui tới, chẳng ai sửa sang.

 

Vừa đẩy cửa , Vệ Tịch liền bụi bặm xộc thẳng mặt, sặc đến ho khan cả tiếng, Thẩm Trân nhạo thương tiếc.

 

Hắn kêu la ầm ĩ, bảo tất cả là vì ai chứ.

 

Tiểu điện hạ của chẳng dính lấy hạt bụi nào, còn thì hít đủ cả đống .

 

Hắn thề nhất định để tiểu điện hạ thử xem sặc bụi nó khổ đến mức nào.

 

Dù miệng hung dữ thế, nhưng khi đẩy cánh cửa tiếp theo, Vệ Tịch vẫn vô thức chắn mặt Thẩm Trân, từng động tác đều cẩn trọng, dè dặt.

 

Thẩm Trân bất đắc dĩ lắc đầu:

 

“Ta nào yếu đuối đến .”

 

“Phải ,” 

 

Vệ Tịch ngoan ngoãn gật đầu, nhưng nhịn lém lỉnh chen thêm một câu:

 

“Vậy tiểu điện hạ cao quý mạnh mẽ đừng mà rơi kim châu ngay mặt nữa. Nhìn thôi cũng chịu nổi.”

 

Thẩm Trân gì.

 

Nhớ rơi lệ, nàng lạnh lùng hừ một tiếng, nâng chân giẫm mạnh lên bàn chân một cái.

 

Vệ Tịch đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng trong lòng thấy bõ tức.

 

Cứ , một càm ràm, một mắng, cả hai lang thang khắp từng ngóc ngách của lãnh cung năm xưa.

 

Cho đến khi họ dừng một bức tường phủ đầy rêu.

 

Tường gạch bong tróc, phía bụi rậm mọc hoang, lẫn đó là một cái lỗ chó trát kín từ lâu.

 

“Vệ Tịch.”

 

Thẩm Trân gọi , chỉ lỗ chó :

 

“Khi còn nhỏ, ngươi chính là từ đây chui đúng ?”

 

Lúc Vệ Tịch còn nhỏ, khinh công

 

Thẩm Trân từng thắc mắc, lén lút chui lãnh cung bằng cách nào để đến tìm nàng.

 

“Sao bịt kín ?”

 

Vệ Tịch trả lời ngay.

 

Hắn cúi vạch đám cỏ dại, chăm chú kỹ lối , lắc đầu cảm thán:

 

“Chậc, đúng là mất hết bao nhiêu thú vui!”

 

“Chắc phòng mấy tên ám vệ vô phép vô tắc, chuyên mò lãnh cung chơi trốn tìm.”

 

Thẩm Trân cũng .

 

Nàng tới, xuống ngay cạnh cái lỗ chó, thu chân ôm gối, nghiêng đầu .

 

Dáng vẻ , ngoan ngoãn mềm mại, khiến tim Vệ Tịch khỏi nóng ran.

 

Hắn cảm giác những ý nghĩ đắn trong đầu trỗi dậy .

 

Tiểu điện hạ của , xinh như , khiến cưng chiều đến vô pháp vô thiên.

 

Thế nhưng còn kịp để động tay động chân.

 

Câu tiếp theo của nàng khiến lạnh cả sống lưng.

 

“Vệ Tịch.”

Loading...