Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cùng Anh Ngắm Bắc Kinh - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Tôi ôm điện thoại, lang thang khắp các con hẻm.


Không có. Không còn tiệm nào sửa dòng máy này.


Ở thành phố, ai cũng có tiền. Điện thoại hỏng là đổi mới, chẳng ai đi sửa.


Ánh đèn đường vàng vọt kéo dài cái bóng đơn độc của tôi.


Tôi ngồi bệt xuống, ôm gối, co người lại, lặng lẽ khóc.


Bố ơi, con xin lỗi.


Con không kịp gặp bố lần cuối.


Con không thể ở bên mẹ.


Giờ đến cả món quà cuối cùng của bố… con cũng đánh mất.



Đêm yên tĩnh. Chỉ có tiếng xe máy gầm rú ầm ầm vang lên như sấm, lấn át cả tiếng nức nở khe khẽ của tôi.


Tiếng xe dừng sát tai, rồi một giọng đầy khó chịu vang lên:

"Lý Phan Phan?"

 

08


Tôi vẫn ngồi im, co ro không nhúc nhích.


Một bàn tay mạnh mẽ kéo thẳng đầu tôi dậy. Tôi ngước mắt đẫm lệ nhìn vào đôi mắt sâu hẹp của Cố Yến.


Mưa trượt theo tóc mái xám của cậu ta, rơi lộp bộp lên sống mũi tôi.


Cậu ta vò đầu đầy bực dọc, giọng gào to: "Lý Phan Phan, cô bị điên à? Mười một giờ đêm ngồi đây khóc!”


"Có biết phía đối diện là công trường không? Trong đó cả trăm đàn ông đấy!"


Tôi nấc nghẹn: "Điện thoại… bị hỏng rồi… không sửa được nữa… là bố tôi tặng…"


Cậu ta nhíu chặt mày, giật lấy điện thoại: "Cái của nợ này á?"


"Không phải của nợ!"


"Được rồi, được rồi! Là báu vật quốc gia! Đi, về nhà! Cái điện thoại này tôi sửa cho cô."


Tôi nắm lấy tay cậu ta, giọng khàn khàn: "Thật sao?"


"Tôi mà nói dối thì không phải Cố Yến!"


Cậu ta chở tôi về đến chân nhà. Tôi lên ban công vẫy tay chào, tiếng xe máy mới xa dần.


Người tôi ướt sũng, đành phải tắm lại.


Tắm được nửa chừng thì nước lạnh ngắt.


Tôi vội mặc đồ, bước ra thì phát hiện máy nước nóng bị tắt.


Lý Thành Đống thong thả bước ra uống nước.


Tôi quấn chăn kín người, đứng trong bóng tối, cười lạnh với cậu ta:


"Lý Thành Đống, cậu cứ luôn tìm cách làm khó tôi, là vì sợ đúng không?


"Sợ dù cậu cố đến đâu, vẫn bị tôi vượt mặt?”


"Yên tâm đi, cho dù cậu giở hết trò, tôi vẫn sẽ thắng. Chờ đấy."


Dứt lời, hôm sau tỉnh dậy tôi thấy đầu nặng trịch.


Phát sốt rồi.


Nhưng tôi vẫn đến trường thi.


Cùng phòng thi với tôi là Trịnh Dĩnh. Thấy sắc mặt tôi, cô ta che miệng cười: "Sao lại chọn lúc này mà ốm nhỉ?


"Vậy là tự dưng dâng suất lớp chọn cho người khác rồi."


Tôi không quan tâm, chỉ cắm đầu uống nước nóng và làm bài.


Tôi không dám uống thuốc, vì uống vào đầu óc sẽ đờ đẫn.


Cố chịu đến môn cuối, ra khỏi phòng thì thấy Cố Yến đang tựa cột.


Cậu ta vẫn đang nghịch chiếc Honor 7 của tôi.


Thấy tôi, cậu ta ngẩng đầu, nhướng cằm kiêu ngạo: "Đã nói rồi, không có cái điện thoại nào Yến ca không sửa được."


Tôi vui đến mức máo dồn lên đầu.


Chạy tới vừa định cầm điện thoại thì mắt tối sầm, ngã lăn ra.


Lúc tỉnh lại, tôi đã ở phòng y tế trường.


Vừa mở mắt đã thấy mặt Cố Yến đen như đáy nồi.


Cậu ta tuôn một tràng: "Lý Phan Phan, cô ghê thật đấy!


"Giữa chốn đông người mà ngất ngay trong lòng tôi, không chịu uống thuốc, còn bày trò bám lấy tôi? Cô liều thật !"



Tôi khẽ kéo tay áo cậu ta, giọng khàn khàn: "Cố Yến, tôi đói quá… muốn ăn sườn, thịt kho tàu, cá chua ngọt… mua cho tôi chút nha…"


Lúc sốt không muốn ăn, giờ khỏe lại, tôi có thể ăn hết cả con bò.


Cố Yến đứng dậy, đá mạnh vào chân giường: "Tôi thiếu nợ cô à? Đòi ăn thịt? Mơ đi! Uống cháo loãng thôi!"

 

09


Cả lớp đều căng thẳng.


Cố Yến lần đầu tiên không ngủ gật trong giờ.


Tôi nghi hoặc liếc nhìn, cậu ta hạ giọng thì thầm: "Tôi hơi hồi hộp."


"Tại lo có đứa giành mất danh hiệu đội sổ của cậu à?"


Cậu ta lườm tôi một cái, giọng lạnh như băng: "Đồ vô lương tâm, tôi đang hồi hộp giùm cô đấy. Cô cố gắng nhiều thế, tôi sợ cô không đạt được, mà cũng sợ cô lại thật sự đạt được."


Cái kiểu nói lòng vòng ấy là sao?


Lúc này, tôi lại bình tĩnh hơn bao giờ hết: "Tôi đã cố hết sức rồi, nếu lần này không được thì còn nhiều lần sau."


Cố Yến vừa định nói tiếp, thì thầy Vương đã liếc qua: "Cố Yến, em lẩm bẩm cái gì đấy?"


Cậu ta lười nhác trả lời: "Em sợ bị người khác giành mất vị trí cuối bảng."


Thầy Vương suýt nữa tức đến ngã ngửa: "Cái vinh dự đó chẳng ai tranh với em đâu."


Cố Yến cười khẽ, bộ dạng cợt nhả quen thuộc.


Thầy Vương hít sâu một hơi rồi nở nụ cười hòa nhã: "Lần thi này, điểm trung bình lớp ta chỉ ở mức trung bình thôi. Nhưng cũng có vài bạn thi rất tốt."


Trịnh Dĩnh lập tức nở nụ cười đầy hy vọng.


Thầy Vương đón lấy ánh mắt ấy, thở dài: "Trịnh Dĩnh, lần này em rớt khá sâu, chỉ đứng thứ mười trong lớp. Phải tập trung học hơn nữa."


Nụ cười trên môi cô ta đông cứng lại như bị sét đánh.


Cô ta lẩm bẩm: "Em rõ ràng làm bài không tệ mà…"


Thầy Vương quay sang nhìn tôi, nụ cười càng rõ: "Thầy muốn đặc biệt biểu dương Lý Phan Phan — dù bị cảm nhưng vẫn kiên trì đi thi và đạt kết quả rất tốt."


Cố Yến còn sốt ruột hơn cả tôi: "Cô ấy được bao nhiêu điểm?"


Tôi siết chặt tay cậu ta, lòng bàn tay lạnh ngắt.


Cậu ta cười khẩy: "Lúc nãy còn ra vẻ bình thản, giờ lộ rõ bản chất rồi ha?"


Dù nói vậy, cậu ta vẫn âm thầm đưa tay qua cho tôi nắm.


Thầy Vương từ tốn nói rõ từng chữ: "Bạn ấy đứng hạng 38 toàn khối.


"Và cũng là người đứng đầu trong các lớp thường."


Cục đá đè nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống.


Lúc này tôi mới nhận ra, cánh tay của Cố Yến đỏ hết cả lên.


Cậu ta nhìn tôi, nở nụ cười rạng rỡ: "Chúc mừng, cuối cùng cũng đạt được điều mình muốn."


Thầy Vương lại tiếp tục rót vào một loạt lời lẽ động viên kiểu: “Có công mài sắt, có ngày nên kim”, “Cố gắng ắt sẽ có hồi báo”…


Ánh mắt mọi người nhìn tôi lập tức thay đổi.


Tôi rất quen với kiểu ánh mắt này — hồi ở trường huyện cũng từng được nhìn như thế.


Chỉ có Trịnh Dĩnh là khác, ánh mắt cô ta độc đến mức khiến tôi thấy như muốn ăn tươi nuốt sống mình.


Hết tiết tự học, thầy Vương gọi tôi lên văn phòng: "Em là một hạt giống tốt. Ý của nhà trường là em hãy nhanh chóng chuyển sang lớp Một."


Tôi khẽ nhướng mày — lớp Một? Chẳng phải lớp của Lý Thành Đống sao?


Tự dưng… tôi thấy hơi hưng phấn.


10


"Em cảm ơn thầy Vương. Sau này…"


Thầy vỗ vai tôi: "Thầy cũng dạy lớp Một môn Lý, xem như vẫn còn duyên thầy trò với em.


"Thu dọn đồ đi nhé, thầy đã nhắn trước với bên kia rồi.


"Lý Phan Phan, thầy tin đây chỉ là khởi đầu của em. Cố lên!"


Về khoản truyền động lực, không ai qua được thầy Vương.


Tôi quay về lớp, Cố Yến không có mặt.


Tôi thu dọn sách vở, để lại một mẩu giấy trên bàn cậu ta:


Cảm ơn cậu. Tôi chuyển lớp rồi. Giang hồ gặp lại.


Vừa ôm sách ra khỏi lớp thì đụng ngay Trịnh Dĩnh.


Cô ta trừng mắt nhìn tôi: "Đừng tưởng vào được lớp Một là mày thắng rồi. Lần tới tao nhất định sẽ đè mày xuống."


Tôi mỉm cười: "Được thôi, nhớ đừng để tới lúc thi đại học vẫn chưa lên nổi."


Trịnh Dĩnh đỏ mặt vì tức, tôi nhẹ nhàng lướt qua, bước lên cầu thang.


Tầng năm — lãnh địa của lớp chọn.


Thầy chủ nhiệm lớp Một, thầy Tống, đang nói chuyện điện thoại. Thấy tôi, thầy ra hiệu chờ một chút ở cửa lớp.


Tôi vừa đi tới cửa thì đụng ngay Lý Thành Đống từ trong lớp bước ra.


Mặt cậu ta đã xấu sẵn, thấy tôi càng khó coi: "Chị tới đây làm gì? Không phải tôi đã nói, trong trường coi như không quen biết nhau sao?"


Tôi mỉm cười nhìn cậu ta: "Câu đó đáng lẽ tôi nói mới đúng."


"Cậu có ý gì?”


Tôi còn chưa kịp trả lời, thầy Tống đã đi tới.


Thầy cau mày quát: "Lý Thành Đống, sắp vào học rồi, em còn lang thang cái gì?"


Cậu ta thấy thầy thì lập tức cụp mắt như chuột gặp mèo.


Thầy Tống quay sang tôi, giọng lập tức dịu lại: "Lý Phan Phan, vào lớp với thầy."


Không khí học tập ở lớp Một rõ ràng nghiêm túc hơn hẳn lớp Bảy.


Thầy Tống vỗ bàn mấy cái, học sinh mới ngẩng đầu khỏi đống đề cương.


"Giới thiệu với cả lớp, bạn Lý Phan Phan — thủ khoa các lớp thường, từ nay sẽ là bạn học của các em."


Lý Thành Đống trợn tròn mắt, theo phản xạ bật ra: "Không thể nào!"


Sắc mặt thầy Tống lạnh xuống: "Bạn ấy đứng thứ 38 toàn khối, còn đang ốm mà vẫn thi tốt như vậy.”


"Cậu cũng họ Lý, hưởng trọn tài nguyên tốt nhất của trường mà còn thấp hơn bạn ấy tận 40 điểm, còn mặt mũi gì để chất vấn?"


Toàn thân Lý Thành Đống căng cứng vì phẫn nộ.


Nhưng không dám cãi lời thầy.


Thầy Tống nhìn quanh lớp: "Thế này đi, cậu ra sau ngồi. Nhường chỗ cho Lý Phan Phan."


Lý Thành Đống trợn mắt: "Thầy Tống…"


Giọng thầy càng lạnh hơn: "Không phục thì kỳ sau thi vượt bạn ấy đi. Lớp 12 rồi, ai điểm cao người đó nói chuyện."


Sau vài giây đứng hình, cậu ta bắt đầu kéo bàn ghế ra sau.


Tôi ôm sách tiến lên, nhìn cậu ta cười: "Nhanh lên đi, sắp vào học rồi đấy."

 

Loading...