Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Đô Thị Truy Mỹ Ký

Chương 41: Trêu chọc Lâm Mỹ Ngọc



Một đêm ngủ ngon, Đại mộng đế kinh vận chuyển, Trương Tuấn lúc này thực lực lại có một chút tiến bộ, đã là luyện khí kỳ tầng ba.

Giao lưu văn nghệ một chút với nhau trong phòng tắm, Trương Tuấn mặc kệ Lâm Mỹ Ngọc xấu hổ, kiên quyết lấy xe chở cô nàng cùng đi đến trường.

Cả đêm vận động kịch liệt, khiến hai người lúc này đều vô cùng đói bụng, đang đi Trương Tuấn liền hỏi.

"Đi ăn sáng trước đã nhé, em thích ăn gì?"

Lâm Mỹ Ngọc mặt lạnh trả lời.

"Không, tôi đang giảm cân."

"Tôi??"

Lâm Mỹ Ngọc rất muốn mạnh miệng ừ một tiếng, nhưng mắt thấy bàn tay dê xồm của Trương Tuấn đã vòng lại, lăm lăm đe dọa, cô nàng buồn bực, thức thời đổi giọng.

"Em.. không ăn."

"Không được, anh thích em đầy đặn như vậy, giảm cái gì mà giảm."

"Hừ.. Cậu thích là việc của cậu.."

"Cậu?"

"..."

Trương Tuấn mới lười quản, hắn sẽ không bạc đãi người phụ nữ của mình.

Khi ngang qua một nhà hàng năm sao bên đường Đê La Thành, trên mạng cũng rất nổi tiếng, hắn liền lái xe đi vào.

Lâm Mỹ Ngọc vội vã ngăn cản.

"Trương Tuấn.. Nơi này đồ ăn... không hợp khẩu vị, chúng ta đi chỗ khác thôi."

Ấn tượng của Trương Tuấn trong mắt Lâm Mỹ Ngọc vẫn chỉ là một sinh viên bình thường, ăn mặc bình thường, mặc dù dạo này đẹp trai hẳn ra, hư hỏng hơn, còn có một chiếc SH mới cóng, nhưng cô không cho rằng hắn đủ khả năng tiêu phí ở một nơi đắt đỏ như vậy.

Cô nàng không nói thẳng ra đồ ăn nơi này đắt tiền, là giữ lại cho hắn một chút tôn nghiêm.

"Không cần, đã vào rồi thì ăn thôi."

Trương Tuấn nhàn nhạt nói, bộ dáng không quan trọng.

Lâm Mỹ Ngọc không tiện nói gì nữa, theo hắn đi vào, trong lòng có chút cảm động nhỏ.

Vì mình, mà hắn chịu khó tiêu tiền vậy sao!

"Kính chào quý khách."

Một tên nhân viên dắt xe đi đến, kính cẩn cúi chào hai người, trong lúc đó ánh mắt kín đáo quét qua trang phục bình thường của Trương Tuấn, lễ nghi rất tốt.

Đợi khi Trương Tuấn ôm lấy eo Lâm Mỹ Ngọc đi vào trong, hắn mới hừ lạnh, nhổ toẹt một bãi nước miếng.

Một tên tiểu bạch kiểm, bố mày khinh.

Chỉ là nói thì nói thế, nhưng nhìn xem bờ mông đẫy đà uyển chuyển của Lâm Mỹ Ngọc, cùng với cái tay heo ăn mặn đang lần mò xuống dưới, trong mắt tên nhân viên phát ra đều là ước ao, hướng tới.

Ta, cũng muốn có một phú bà xinh đẹp như vậy bao nuôi a.

"Ting, đến từ XXX 35 điểm ngưỡng mộ."

Trương Tuấn không hiểu thấu liền được điểm, nội tâm âm thầm thư thái.

Quả nhiên, bên người kè kè mỹ nữ, đi đâu cũng sẽ được chúng nhân để mắt, hâm mộ a.

...

"Chào quý khách, quý khách muốn dùng gì ạ?"

Mới vừa ngồi xuống bàn, một em nhân viên nữ đã tiến đến, mỉm cười hỏi han, trong tay cầm lấy thực đơn đưa ra.

Trương Tuấn nhìn cũng không nhìn, mỉm cười trả lời.

"Ở đây có món nào ngon nhất, nổi tiếng nhất thích hợp cho buổi sáng hả em?"

Nghe Trương Tuấn hỏi vậy, không đề cập giá tiền, em gái nhân viên nội tâm mừng thầm, bắt đầu liến thoắng.

"Dạ. Bữa sáng bên em có món Zillion Dollar Lobster Frittata, là món ăn kết hợp độc đáo giữa trứng cá muối và tôm hùm, do đầu bếp Michelin của Pháp chế biến, 2000 USD một suất ạ."

Khục.

Trương Tuấn đang nhấp một ngụm nước lọc, nghe được phun ra ho khan.

2000 USD, là xấp xỉ 46 củ khoai lang Việt Nam, đây đủ cho hắn tiền ăn mấy tháng trời a.

Quả nhiên là nhà hàng năm sao, một bữa sáng đã như vậy, thật không phải nơi người bình thường có thể hưởng thụ a.

Chỉ là có chút giật mình cảm thán mà thôi, nhìn gương mặt mỹ lệ trước mắt cũng hiện ra thất thố, Trương Tuấn liền nhàn nhạt nói ra.

"Vậy được, cho anh hai suất."

Em nhân viên nữ vui vẻ gật đầu rời đi, không có chút nào ý kiến.

Mặc dù gương mặt Trương Tuấn còn trẻ, nhưng bây giờ đám đại gia hay giả nghèo vào khách sạn livestream youtube đầy ra nhan nhản.

Hơn nữa, khí chất riêng hắn không nói, đối diện mỹ nữ gương mặt xinh đẹp kiều diễm, thân hình điểm mười chất lượng, đủ để chứng minh cặp đôi này không đơn giản.

Làm khó dễ, nàng mới không ngu đây.

Lâm Mỹ Ngọc đợi nhân viên nữ rời đi, vội vàng thấp giọng lo lắng nói.

"Cậu.. Tuấn, chúng ta đi nơi khác đi."

"Sao vậy?"

Trương Tuấn nghi hoặc.

Lâm Mỹ Ngọc cắn răng, nói ra.

"Cậu không cần cố gắng vì tôi như vậy, tôi hiểu tình cảm của cậu. Đi, chúng ta ăn gì cũng được, tôi đều thích hết.."

Cô nàng này mê sảng cái gì vậy?

Trương Tuấn bực bội nghĩ thầm, đoạn rút chân ra khỏi giày, ở dưới gầm bàn đưa đến, khẽ chạm vào đôi chân dài mềm mại của Lâm Mỹ Ngọc.

"Trương Tuấn.. cậu..."

"Gọi anh yêu."

"Hừ... không được, nơi này đông người"

"Gọi đi."

Mắt thấy ngón chân của hắn đã ngao du đi lên trên đùi, sắp chạm đến vùng cấm địa thần bí, cô nàng đỏ mặt lí nhí.

"Anh Tuấn, đừng mà.."

Trương Tuấn cười ha hả, ngắm nhìn gương mặt kiều mị ửng đỏ, chưa ăn mà trong lòng đã no say.

Vốn còn muốn hỏi thăm một chút chuyện tên bạn trai cũ kia, nhưng nghĩ đến lúc này nên là lúc bồi dưỡng tình cảm, mà không phải khơi nên chuyện buồn, Trương Tuấn liền thức thời im lặng.

Hắn bắt đầu khua môi múa mép, thi triển ra những tuyệt kỹ trêu gái mà trước giờ âm thầm học trộm ra, khiến Lâm Mỹ Ngọc xấu hổ, đỏ ửng cả mặt.

"Của anh chị là 4000 USD, anh chị quẹt thẻ hay tiền mặt ạ?"

Em nhân viên nữ đợi người phục vụ dọn bàn xong, tươi cười lịch sự hỏi.

"Đây, em quẹt thẻ giúp chị."

Lâm Mỹ Ngọc không đợi Trương Tuấn lên tiếng, đã hấp tấp lấy ra thẻ ngân hàng của mình trong túi, giành vội trả lời.

Trương Tuấn lúc này mới ngớ người, hóa ra nãy giờ nàng ta hành động, lời nói như vậy, là sợ mình không có tiền thanh toán chi phí a.

Có chút buồn bực lắc lắc đầu, Trương Tuấn chậm rãi lên tiếng.

"Mỹ Ngọc, em làm gì vậy?"

Lâm Mỹ Ngọc đưa mắt nhìn hắn, lựa lời nói.

"Em.. Để em thanh toán, hôm khác anh mời em.."

Trương Tuấn cười ha hả.

"Haha, vợ ngốc. Đàn ông ai lại để cho phụ nữ trả tiền bao giờ."

Buồn nôn Lâm Mỹ Ngọc một câu, khiến cô nàng hờn dỗi đỏ mặt, Trương Tuấn lấy thẻ của mình ra, đưa cho em gái nhân viên.

"Đây, em quẹt giúp anh, vợ anh già rồi nên có chút lẩm cẩm."

Lâm Mỹ Ngọc trong nháy mắt đỉnh đầu bốc khói.

"GIÀ??"

Âm thanh lạnh lẽo băng giá, lần đầu phát ra từ trong miệng cô nàng khiến Trương Tuấn giật mình, lúng ta lúng túng sửa sai.

"Hì hì, anh nói đùa.."

"Đùa sao?"

"Đúng vậy, chỉ là đùa em một chút.."

Dứt lời, Trương Tuấn liền đứng dậy, hấp tấp đi ra chỗ em nhân viên đang quẹt thẻ, đảo mắt nhìn quanh, xong đứng đó chờ.

Dáng dấp như muốn chạy trốn của hắn khiến Lâm Mỹ Ngọc sững người trong chớp mắt, đôi mắt phượng buồn bực dõi theo.

Qua một lúc sau, nàng ta hé miệng khẽ cười.

Trong nháy mắt, rực rỡ như trăm hoa đua nở.

////

Cầu like chương, cầu ủng hộ T_T
Chương trước Chương tiếp
Loading...