Đô Thị Truy Mỹ Ký
Chương 42: Đi chơi nhé, chỗ này vui lắm
"We, phải cô Lâm kia không tụi bây?"
"Đúng rồi, đúng rồi, bộ ngực đó không thể nào lầm được, là thằng súc sinh nào đang chở cô vậy, mẹ nó."
"Hình như là sinh viên trong trường, nhìn quen quen."
"Chính xác, để tao nhớ kỹ, thằng này hôm trước đấm thằng Vĩ trong nhà vệ sinh đây mà."
"..."
Một đám thanh niên ngồi uống trà đá trước cổng trường, thấy Trương Tuấn cùng Lâm Mỹ Ngọc cùng nhau đi đến, xôn xao bàn tán.
Lâm Mỹ Ngọc nghe được xấu hổ, xe vừa dừng lại bên trong bãi đỗ, cô nàng liền vội vã đi xuống, chỉnh chu trang phục lạnh lùng nói.
"Cậu.. Anh vào trước đi, nhớ kỹ, ở trường đừng nói lung tung khắp nơi."
"Hì hì.. Được rồi, anh hiểu."
"Anh còn cười. Không phải chuyện đùa đâu."
Mắt thấy sinh viên xung quanh chỉ trỏ, Lâm Mỹ Ngọc buồn bực nói, trong lòng có chút lo lắng.
Trương Tuấn nghiêm túc nhìn nàng, mỉm cười trả lời.
"Đương nhiên anh biết, đừng lo, anh không để người mình yêu phải khó xử đâu."
Mặc dù xã hội hiện đại đề xướng tình yêu tự do, chuyện giáo viên yêu học sinh bây giờ đã không còn quá mức vi phạm luân thường đạo lý, nhưng Trương Tuấn luôn cảm thấy tính cách Lâm Mỹ Ngọc tương đối cổ hủ, không phải loại cổ hủ trên ăn mặc nề nếp, mà chính là bên trong tư tưởng.
Chính vì thế, hắn rất vui lòng che giấu quan hệ, bởi vì..
Khụ.
Hắn cũng không muốn để Thùy Linh biết được, khiến cô nàng thương tâm a.
Lâm Mỹ Ngọc thấy thế, vô cùng hài lòng, mặt lạnh như tiền rời đi.
Chỉ là bước được một quãng xa, cảm giác đau xót giữa hạ thân lại xuất hiện, khiến cô nàng không khỏi dừng lại một chút, trong lòng buồn bực.
Tên nhóc này, làm sao lại sung mãn như vậy a.
Đi vào trong lớp, như thường lệ đã thấy Thùy Linh ngồi đó, dáng vẻ u sầu, tựa hồ đang có chuyện buồn.
Trông thấy Trương Tuấn, đôi mắt xinh đẹp của cô nàng hơi chút sáng lên, nhưng ngay tức khắc phụng phịu cúi mặt.
"Chào Linh."
Trương Tuấn tự nhiên đi vào chỗ ngồi bên cạnh Thùy Linh, phát hiện nơi đó để cặp cô nàng, cười thầm, đoạn cất sang một bên đặt mông xuống.
"Linh, buổi sáng tốt lành."
Thùy Linh đột nhiên hậm hực nói.
"Cậu còn biết đến tôi sao?"
Trương Tuấn chột dạ, lẽ nào nàng ta đã biết đến chuyện gì đó.
Hắn cẩn thận hỏi dò.
"Sao vậy, ai làm bạn gái xinh đẹp của tớ giận dỗi thế này, ai làm, cậu nói đi, tớ xử hắn cho?"
"Xử, xử cái đầu cậu ấy."
"Hả, rốt cuộc tớ đã làm gì?"
"Cậu nghỉ học hai ngày, không thèm gọi điện, không thèm nhắn tin cho tôi một câu, cậu còn hỏi à?"
Trông thấy Thùy Linh mặt lạnh, hờn dỗi nói thế, Trương Tuấn không khỏi vừa thấy buồn cười vừa cảm thấy cô nàng đáng yêu.
Hắn lớn mật đưa tay lên véo cặp má phúng phính, cười mỉm trả lời.
"Hì hì, tớ đi khám lại, bác sĩ bảo tớ phải ở nhà dưỡng thương cô ngốc ạ. Cậu không nhớ à, vai tớ vẫn còn rất đau đây, đau đến nỗi cầm điện thoại lên còn không được."
Thùy Linh bị hắn gọi "cô ngốc", trong lòng ngọt ngào, nghe thấy hắn bảo vẫn còn đau, không khỏi lo lắng hỏi han.
"Thế à, vậy sao cậu không nghỉ ngơi thêm chút nữa, có gì tớ bảo cô giáo cho.."
"Tớ không muốn."
"Tại sao?"
"Bởi vì có một người con gái xinh đẹp đang chờ đợi tớ, tớ đương nhiên muốn đến lớp càng nhanh càng tốt. Ui da..."
Trình độ bịa chuyện mặt không đổi sắc, cùng với khả năng diễn kịch, buồn nôn người khác của Trương Tuấn đã tăng lên theo cấp số nhân, vô cùng lão luyện.
Thùy Linh thấy hắn kêu đau, vội vã ghé đầu qua, ngây thơ thổi thổi, muốn xua đi một chút cảm giác đau đớn.
Tràng cảnh thân mật khiến xung quanh đám heo đực nhao nhao gầm rú, tròng mắt sắp nứt ra.
"Aaa, tụi mày xem, lớp trưởng xinh đẹp của chúng ta làm gì kia?"
"Mẹ nó, thằng Trương Tuấn."
"Lúc nãy còn thấy nó chở cô Lâm, bây giờ lại tán tỉnh lớp trưởng, ông trời thật không công bằng."
"Không được, tao đi khóc đây.."
...
Trương Tuấn cười khẩy, âm thầm chờ đợi, qua một lúc sau liền buồn bực.
Con mẹ nó, điểm ngưỡng mộ của trẫm đâu.
Cái bọn súc sinh đội lốt người này, ngoài ghen ghét vẫn là ghen ghét, thế mà không thằng nào thán phục sự đẹp trai anh minh thần võ của mình, thật tức chết a.
Chỉ là, nghĩ đến gì đó, sau gáy Trương Tuấn đột nhiên tuôn ra một xô mồ hôi lạnh.
Xong.
Quả nhiên, Thùy Linh trong nháy mắt tựa như biến thành băng sơn thần nữ, nhiệt lượng bao phủ xung quanh người hạ thấp một trăm độ, đưa mắt "trìu mến" nhìn lên Trương Tuấn.
"Cậu, chở cô Lâm?"
Bình thường luôn được đám nam sinh so sánh với Lâm Mỹ Ngọc, trong lòng Thùy Linh đương nhiên cũng có một chút ganh đua. Nghĩ đến bạn trai của mình thế mà chở nàng ta, còn là sáng sớm, tính khí của cô nàng lớp trưởng liền bắt đầu trỗi dậy.
"Khụ, đúng vậy."
"À ha, vai cậu còn đau không?"
"Khụ khụ, hôm nay đỡ hơn nhiều rồi."
"Tại sao cậu lại cùng cô Lâm đi?"
"Tiện đường, tiện đường."
Thùy Linh băng lãnh thẩm vấn, khiến Trương Tuấn vô cùng vất vả ứng phó mấy câu hỏi của cô nàng.
Mắt thấy cuộc nói chuyện còn muốn tiếp tục, bỗng nhiên bên ngoài, bóng dáng một giảng viên xuất hiện, kịp thời cứu vãn nguy cơ.
"Chào thầy."
Trương Tuấn cùng cả lớp đứng dậy làm thủ tục, hắn lau lau mồ hôi, trong bóng tối âm thầm chúc phúc cho mười tám đời hậu duệ của ông thầy đẹp trai.
Lâm Mỹ Ngọc hôm nay có tiết lớp khác, không đến được, khiến Trương Tuấn có chút tiếc nuối nhỏ.
Hắn âm thầm sỉ vả cái tính phong lưu của bản thân một chút, đoạn cười hỏi Thùy Linh.
"Buổi chiều chúng ta đi xem phim nhé Linh, có phim Avenger End Game mới ra rạp, hay lắm."
"Hừ, phim đó toàn đánh đấm thì có cái gì hay chứ.."
"Ừm.. Phim không hay, nhưng được ngồi bên cạnh cậu ba tiếng liền, tớ thấy dù là phim gì sẽ rất tuyệt vời a."
"Hừ hừ, mồm miệng dẻo quẹo, cậu đi mà nịnh cô Lâm ấy."
"Hì hì, đã nói với cậu, chỉ là tình cờ gặp cô Lâm thôi mà, đừng giận nữa. Đi, chiều xem phim xong, tớ dẫn cậu đi chỗ này chơi vui lắm, bảo đảm cậu sẽ thích."
"..."
Nghe Trương Tuấn dỗ ngon dỗ ngọt một hồi, Thùy Linh giả vờ miễn cưỡng gật đầu, trong nội tâm cũng có một chút tò mò, một chút hưng phấn nhỏ.
Hắn, sẽ đưa mình đi chỗ nào chơi vui đây?
/////
Đi chơi về bonus 1c, cảm ơn bác dzayuo ủng hộ tlt.
Cầu like chương, cầu kp.
"Đúng rồi, đúng rồi, bộ ngực đó không thể nào lầm được, là thằng súc sinh nào đang chở cô vậy, mẹ nó."
"Hình như là sinh viên trong trường, nhìn quen quen."
"Chính xác, để tao nhớ kỹ, thằng này hôm trước đấm thằng Vĩ trong nhà vệ sinh đây mà."
"..."
Một đám thanh niên ngồi uống trà đá trước cổng trường, thấy Trương Tuấn cùng Lâm Mỹ Ngọc cùng nhau đi đến, xôn xao bàn tán.
Lâm Mỹ Ngọc nghe được xấu hổ, xe vừa dừng lại bên trong bãi đỗ, cô nàng liền vội vã đi xuống, chỉnh chu trang phục lạnh lùng nói.
"Cậu.. Anh vào trước đi, nhớ kỹ, ở trường đừng nói lung tung khắp nơi."
"Hì hì.. Được rồi, anh hiểu."
"Anh còn cười. Không phải chuyện đùa đâu."
Mắt thấy sinh viên xung quanh chỉ trỏ, Lâm Mỹ Ngọc buồn bực nói, trong lòng có chút lo lắng.
Trương Tuấn nghiêm túc nhìn nàng, mỉm cười trả lời.
"Đương nhiên anh biết, đừng lo, anh không để người mình yêu phải khó xử đâu."
Mặc dù xã hội hiện đại đề xướng tình yêu tự do, chuyện giáo viên yêu học sinh bây giờ đã không còn quá mức vi phạm luân thường đạo lý, nhưng Trương Tuấn luôn cảm thấy tính cách Lâm Mỹ Ngọc tương đối cổ hủ, không phải loại cổ hủ trên ăn mặc nề nếp, mà chính là bên trong tư tưởng.
Chính vì thế, hắn rất vui lòng che giấu quan hệ, bởi vì..
Khụ.
Hắn cũng không muốn để Thùy Linh biết được, khiến cô nàng thương tâm a.
Lâm Mỹ Ngọc thấy thế, vô cùng hài lòng, mặt lạnh như tiền rời đi.
Chỉ là bước được một quãng xa, cảm giác đau xót giữa hạ thân lại xuất hiện, khiến cô nàng không khỏi dừng lại một chút, trong lòng buồn bực.
Tên nhóc này, làm sao lại sung mãn như vậy a.
Đi vào trong lớp, như thường lệ đã thấy Thùy Linh ngồi đó, dáng vẻ u sầu, tựa hồ đang có chuyện buồn.
Trông thấy Trương Tuấn, đôi mắt xinh đẹp của cô nàng hơi chút sáng lên, nhưng ngay tức khắc phụng phịu cúi mặt.
"Chào Linh."
Trương Tuấn tự nhiên đi vào chỗ ngồi bên cạnh Thùy Linh, phát hiện nơi đó để cặp cô nàng, cười thầm, đoạn cất sang một bên đặt mông xuống.
"Linh, buổi sáng tốt lành."
Thùy Linh đột nhiên hậm hực nói.
"Cậu còn biết đến tôi sao?"
Trương Tuấn chột dạ, lẽ nào nàng ta đã biết đến chuyện gì đó.
Hắn cẩn thận hỏi dò.
"Sao vậy, ai làm bạn gái xinh đẹp của tớ giận dỗi thế này, ai làm, cậu nói đi, tớ xử hắn cho?"
"Xử, xử cái đầu cậu ấy."
"Hả, rốt cuộc tớ đã làm gì?"
"Cậu nghỉ học hai ngày, không thèm gọi điện, không thèm nhắn tin cho tôi một câu, cậu còn hỏi à?"
Trông thấy Thùy Linh mặt lạnh, hờn dỗi nói thế, Trương Tuấn không khỏi vừa thấy buồn cười vừa cảm thấy cô nàng đáng yêu.
Hắn lớn mật đưa tay lên véo cặp má phúng phính, cười mỉm trả lời.
"Hì hì, tớ đi khám lại, bác sĩ bảo tớ phải ở nhà dưỡng thương cô ngốc ạ. Cậu không nhớ à, vai tớ vẫn còn rất đau đây, đau đến nỗi cầm điện thoại lên còn không được."
Thùy Linh bị hắn gọi "cô ngốc", trong lòng ngọt ngào, nghe thấy hắn bảo vẫn còn đau, không khỏi lo lắng hỏi han.
"Thế à, vậy sao cậu không nghỉ ngơi thêm chút nữa, có gì tớ bảo cô giáo cho.."
"Tớ không muốn."
"Tại sao?"
"Bởi vì có một người con gái xinh đẹp đang chờ đợi tớ, tớ đương nhiên muốn đến lớp càng nhanh càng tốt. Ui da..."
Trình độ bịa chuyện mặt không đổi sắc, cùng với khả năng diễn kịch, buồn nôn người khác của Trương Tuấn đã tăng lên theo cấp số nhân, vô cùng lão luyện.
Thùy Linh thấy hắn kêu đau, vội vã ghé đầu qua, ngây thơ thổi thổi, muốn xua đi một chút cảm giác đau đớn.
Tràng cảnh thân mật khiến xung quanh đám heo đực nhao nhao gầm rú, tròng mắt sắp nứt ra.
"Aaa, tụi mày xem, lớp trưởng xinh đẹp của chúng ta làm gì kia?"
"Mẹ nó, thằng Trương Tuấn."
"Lúc nãy còn thấy nó chở cô Lâm, bây giờ lại tán tỉnh lớp trưởng, ông trời thật không công bằng."
"Không được, tao đi khóc đây.."
...
Trương Tuấn cười khẩy, âm thầm chờ đợi, qua một lúc sau liền buồn bực.
Con mẹ nó, điểm ngưỡng mộ của trẫm đâu.
Cái bọn súc sinh đội lốt người này, ngoài ghen ghét vẫn là ghen ghét, thế mà không thằng nào thán phục sự đẹp trai anh minh thần võ của mình, thật tức chết a.
Chỉ là, nghĩ đến gì đó, sau gáy Trương Tuấn đột nhiên tuôn ra một xô mồ hôi lạnh.
Xong.
Quả nhiên, Thùy Linh trong nháy mắt tựa như biến thành băng sơn thần nữ, nhiệt lượng bao phủ xung quanh người hạ thấp một trăm độ, đưa mắt "trìu mến" nhìn lên Trương Tuấn.
"Cậu, chở cô Lâm?"
Bình thường luôn được đám nam sinh so sánh với Lâm Mỹ Ngọc, trong lòng Thùy Linh đương nhiên cũng có một chút ganh đua. Nghĩ đến bạn trai của mình thế mà chở nàng ta, còn là sáng sớm, tính khí của cô nàng lớp trưởng liền bắt đầu trỗi dậy.
"Khụ, đúng vậy."
"À ha, vai cậu còn đau không?"
"Khụ khụ, hôm nay đỡ hơn nhiều rồi."
"Tại sao cậu lại cùng cô Lâm đi?"
"Tiện đường, tiện đường."
Thùy Linh băng lãnh thẩm vấn, khiến Trương Tuấn vô cùng vất vả ứng phó mấy câu hỏi của cô nàng.
Mắt thấy cuộc nói chuyện còn muốn tiếp tục, bỗng nhiên bên ngoài, bóng dáng một giảng viên xuất hiện, kịp thời cứu vãn nguy cơ.
"Chào thầy."
Trương Tuấn cùng cả lớp đứng dậy làm thủ tục, hắn lau lau mồ hôi, trong bóng tối âm thầm chúc phúc cho mười tám đời hậu duệ của ông thầy đẹp trai.
Lâm Mỹ Ngọc hôm nay có tiết lớp khác, không đến được, khiến Trương Tuấn có chút tiếc nuối nhỏ.
Hắn âm thầm sỉ vả cái tính phong lưu của bản thân một chút, đoạn cười hỏi Thùy Linh.
"Buổi chiều chúng ta đi xem phim nhé Linh, có phim Avenger End Game mới ra rạp, hay lắm."
"Hừ, phim đó toàn đánh đấm thì có cái gì hay chứ.."
"Ừm.. Phim không hay, nhưng được ngồi bên cạnh cậu ba tiếng liền, tớ thấy dù là phim gì sẽ rất tuyệt vời a."
"Hừ hừ, mồm miệng dẻo quẹo, cậu đi mà nịnh cô Lâm ấy."
"Hì hì, đã nói với cậu, chỉ là tình cờ gặp cô Lâm thôi mà, đừng giận nữa. Đi, chiều xem phim xong, tớ dẫn cậu đi chỗ này chơi vui lắm, bảo đảm cậu sẽ thích."
"..."
Nghe Trương Tuấn dỗ ngon dỗ ngọt một hồi, Thùy Linh giả vờ miễn cưỡng gật đầu, trong nội tâm cũng có một chút tò mò, một chút hưng phấn nhỏ.
Hắn, sẽ đưa mình đi chỗ nào chơi vui đây?
/////
Đi chơi về bonus 1c, cảm ơn bác dzayuo ủng hộ tlt.
Cầu like chương, cầu kp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương