Đón Lấy Ánh Mắt Nhu Tình (Thừa Thu Ba) - Chương 21: Lộ tẩy - Sẽ không bị phát hiện chứ?
Cập nhật lúc: 2025-07-25 21:55:40
Lâm Chiêu Chiêu đang định may thêm mấy bộ áo, thì thấy Bùi Thiệu đến.
Hắn gì, chỉ nắm lấy tay nàng, ngón cái khẽ sờ lên chỗ vết răng cắn đêm . Dấu nhạt, nhưng vẫn cúi đầu, chậm rãi vuốt lên vết cũ , như luyến tiếc nỡ rời.
Chẳng nghĩ tới gì, Bùi Thiệu bỗng nghiêng , gục đầu cổ nàng, thở nóng hổi, khẽ mà thành tiếng.
Hắn câu nào, chỉ mãi, trông giống con ch.ó săn thu hết nanh vuốt, ở mặt cận thì còn phòng , vẻ khôn khéo ngày thường cũng tan , chỉ còn vẻ khờ khạo đáng thương.
Lâm Chiêu Chiêu mà nhịn , đưa tay xoa đầu , khẽ hỏi:
“Sao thế?”
Bùi Thiệu im một chốc, đáp nhỏ:
“Không gì… chỉ là nhớ chuyện xưa.”
Hiện tại như thuở nhỏ nữa. Khi đó nàng còn mặc đồ nam, cũng bộ dáng con trai, nhưng chẳng từ khi nào, nàng thôi ăn mặc như .
Có lẽ là từ bảy năm , năm Thái Xương ba mươi ba.
Đêm giao thừa năm , Bùi Thiệu bắt nàng đuổi theo xe ngựa phía . Sau đó nàng bày trò, cố ý chọc ghẹo , trong xe xách bánh bao mà đuổi, nàng thôi.
Bùi Thiệu thể đùa nàng, chứ cho phép nàng đùa . Hắn nhớ dai, đến mùng hai tết, Lâm Chiêu Chiêu chạy trốn , xuống phương Nam về nhà ngoại. dịp , mùng năm tết, giặc Đột Quyết kéo sang, Bùi Thiệu gọi tiền tuyến.
Thực , nếu vì tránh mặt Bùi Thiệu, nàng cũng chẳng về nhà ngoại. Dù tuổi còn nhỏ, nàng vẫn bên ngoại chẳng thương nàng là bao.
Khi cha nàng – Lâm Thượng – còn danh vọng, ngoại tổ mẫu bằng lòng gả nàng cho ông. Khi , bà định gả nàng cho một nhà giàu trong làng, mong nhờ mối hôn sự mà kiếm chút lợi.
Nào ngờ nàng chẳng ưng thuận, một đêm trăng, lặng lẽ theo cha nàng trốn .
Đến khi ngoại tổ mẫu gặp nàng thì nàng thành mộ. Ngoại tổ mẫukhông còn mặt mũi nào tiếp nhận con rể, càng gặp mặt đứa cháu gái như nàng.
Nàng còn nhớ, lúc còn nhỏ, cha từng dắt nàng về bái kiến ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu. Ông bà thì lạnh nhạt, đám trẻ con trong tộc chỉ tay nàng là “con rơi hoang”.
Từ đó, cha nàng chẳng dắt nàng về nữa.
Phải đến nhiều năm , khi Lâm Thượng đến chức phó tướng, thái độ bên ngoại mới bớt gay gắt.
Tất nhiên, về ngoại , ngoài việc tránh Bùi Thiệu, nàng cũng chủ ý riêng: nàng học chữ.
Nghĩ bụng: đánh võ mãi cũng chẳng địch con ch.ó dữ như Bùi Thiệu, chi bằng học chữ, sách, lấy lời văn nhân mà mắng , hiểu còn tưởng nàng học.
Theo suy nghĩ của đứa bé mười hai tuổi như nàng, Bùi Thiệu suốt ngày vung thương múa gậy, chắc gì chữ.
, ngày nàng về ngoại, tự do như . Nàng ăn mặc cho giống nữ nhi nhà lành.
Tóc búi hai vòng đơn giản, cài trâm tơ màu đinh hương, áo trắng tay ngắn bằng gấm, váy tím, tay cầm chiếc quạt tròn chuồn chuồn và sen, gọi “Cha!”.
Lâm Thượng lúc mới giật , hóa con gái giống nam nhi, chỉ vì mặc sai y phục.
Tuy nhiên, ý nghĩ dứt, liền thấy Lâm Chiêu Chiêu xoay xoay quạt tròn ngón tay, vẻ nhu mì lập tức tan biến.
Ông giật lấy quạt nàng, gắt nhẹ:
“Học gì thứ hư hỏng ?”
Lâm Chiêu Chiêu thè lưỡi trêu:
“Bùi tiểu tướng quân của cha cũng đó!”
Thế là, nàng ở bên ngoại học nữ học, còn Bùi Thiệu tiền tuyến.
Nửa năm trôi qua, hè cũng sang. Trận chiến với Đột Quyết kết thúc bằng thắng lợi.
Người tới đón nàng là Lâm Thượng. Khi nàng đang thu xếp giấy bút, chợt nhớ tới Bùi Thiệu, thấy lòng bồn chồn.
Nàng hổ thẹn, bởi những ngày qua sống nhàn nhã quá, suýt nữa quên mất .
lòng nàng rõ: thể nào Bùi Thiệu cũng quên chuyện cũ. Nàng chuẩn đối phó.
Quả nhiên, về tới Lâm phủ, nàng gặp .
Lâm Thượng vì việc quân nên . Lâm Chiêu Chiêu xuống xe, thấy Bùi Thiệu cưỡi ngựa đen phi tới.
Khói bụi tung lên, như lớn hơn, đen sạm vì nắng, má còn một vết sẹo dài, tuy lành nhưng giảm vẻ tuấn tú, trái tăng thêm phần cứng cỏi.
Rõ ràng là kéo cha nàng về sớm để gặp nàng .
Lâm Chiêu Chiêu thấy , tim đập mạnh.
Nàng chuẩn sẵn tinh thần để đánh một trận, ai ngờ nheo mắt, ánh mắt sáng bừng.
Hắn ghìm cương dừng ngựa, nàng.
Búi tóc nàng chải hai vòng gọn ghẽ, áo xanh, váy hồng đào thêu bướm, lộ hình nhỏ nhắn mà mảnh mai. Nửa năm học chữ, tránh nắng, da nàng trắng , dung mạo thanh nhã tươi tắn.
Bùi Thiệu giật cương ngựa nàng giây lát.
Trong mắt , cô nương giống đến tám chín phần với cố nhân ở Lâm phủ, , mang nét quen thuộc. Ánh mắt nàng trong veo như suối, như ngấm da thịt .
Giữa mùa hè oi bức, thấy lòng dịu xuống, tim đập dồn dập.
Bùi Thiệu khẽ hít sâu một .
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Hắn xuống ngựa, cách nàng bốn năm bước thì dừng , giọng ôn tồn:
“Xin hỏi cô nương, quen Lâm Triều ?”
Lâm Chiêu Chiêu: “…”
Gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/don-lay-anh-mat-nhu-tinh-thua-thu-ba/chuong-21-lo-tay-se-khong-bi-phat-hien-chu.html.]
Trong đầu nàng xoay chuyển nhanh như chớp — Hắn nhận nàng!
Nàng lập tức đáp lời, giả vờ bình tĩnh:
“Công tử ca ca ? Ta là của Lâm Triều.”
Một câu nàng vấp, giọng nhỏ nhẹ, mang chút thẹn thùng khi đối mặt ngoài, khiến lòng mềm nhũn.
Bùi Thiệu cũng chẳng tâm trạng là gì, chỉ thấy rõ một điều — cảm giác thật khác thường.
Hắn cố giữ bình tĩnh, hỏi tiếp:
“Xin thất lễ, chẳng cô nương tục danh là gì?”
Lâm Chiêu Chiêu thoáng khựng , nhưng nhanh trí nhớ khi từng gọi là “Lâm Triều”, bèn đáp:
“Tiểu nữ họ Lâm, tên Mộ.”
“Triều Triều, Mộ Mộ.” Bùi Thiệu bật , giọng hoà nhã: “Tên .”
Lâm Chiêu Chiêu: “...”
Nói cho cùng thì, khi Bùi Thiệu bộ nhã nhặn lễ độ, cũng dáng lắm. Nhất là khuôn mặt , thật dễ khiến xiêu lòng. Nếu nàng từng thấy bản mặt thật của , chắc cũng lừa .
Tối hôm , nàng mặc nam trang, theo lời mời đến dự yến mừng công. Gặp Bùi Thiệu, ôm lấy nàng, phảng phất mùi rượu nhè nhẹ, miệng rạng rỡ:
“Lâm Triều, hôm nay gặp ngươi.”
Lâm Chiêu Chiêu chuẩn từ , mặt biến sắc, tim loạn:
“À, ngươi A Mộ hả?”
Bùi Thiệu tỏ vẻ hứng thú, hỏi luôn:
“Nàng ở ? Sao từng thấy?”
Lâm Chiêu Chiêu đáp rằng “Lâm Mộ” thường ở nhà ngoại tổ, mới nửa câu cắt lời, cứ lôi kéo nàng đòi hỏi thêm về A Mộ.
Nàng bĩu môi:
“Ngươi đối xử với tệ như , còn hỏi thăm A Mộ?”
Bùi Thiệu ngẩn :
“Ta đối với ngươi tệ lắm ?”
Dù thỉnh thoảng trêu nàng thật, nhưng vẫn chiều chuộng nàng hơn bất kỳ ai khác.
Lâm Chiêu Chiêu mặc kệ, nhưng Bùi Thiệu cứ cho nàng rời , còn dúi cho nàng chút đồ chơi nhỏ đem về cho A Mộ, nhét thêm một thỏi bạc.
Lúc , dù chậm hiểu đến mấy, Lâm Chiêu Chiêu cũng đoán — sinh tình ý với “Lâm Mộ” !
Trong bụng nàng khinh thầm, nhịn mà đắc ý. Tưởng tượng đến lúc lừa, hẳn sẽ tức giận đến đỏ mặt, nghĩ thôi thấy buồn .
Được, nàng diễn tiếp.
Thế là, trong khi Lâm Thượng còn rõ đầu đuôi, “Lâm Triều” xuất hiện thêm một “Lâm Mộ”.
Từ đó, Lâm Chiêu Chiêu nhiều lấy phận “ Lâm Triều” gặp gỡ Bùi Thiệu. Mỗi gặp, đều là dáng vẻ khác: tao nhã, ôn tồn, lễ phép, còn chút dí dỏm.
Mỗi như thế, Lâm Chiêu Chiêu âm thầm nhắc nhớ chuyện từng ép nàng đuổi theo xe ngựa, từng câu từng cảnh để tự trấn an mà phát cáu.
Về , Bùi Thiệu biên ải. Lâm Triều là đưa thư. Hắn cùng “Lâm Mộ” qua tổng cộng bảy phong. Trong thư, Bùi Thiệu xưng “A Mộ”, kể chuyện nơi biên cương, gửi theo mấy món đồ nhỏ tự — lúc thì s.ú.n.g cao su, lúc châu chấu kết từ cỏ, diều hâu vẽ tay.
Vụng về mà lòng.
Lâm Chiêu Chiêu thư, mỗi đều buồn , lòng thầm mắng: Hay đổi tên thành Bùi ngốc cho !
Nàng thậm chí còn nghĩ, tới khi chân tướng lộ , sẽ đem từng câu trong thư to cho , xem hổ đến c.h.ế.t !
Thế nhưng, càng thư, trong lòng nàng như lửa sưởi, ngày một ấm dần.
Đến tháng mười một, tuyết đầu mùa mới bắt đầu rơi. Gió thổi lạnh buốt, tuyết rơi lác đác. Hôm , đổi thư xong, hai cùng dọc con đường lớn. Bùi Thiệu vẻ lặng thinh, Lâm Chiêu Chiêu sai mua bánh nướng. Thấy động đậy, nàng nghiêng đầu uy hiếp:
“Ngươi giữ liên lạc với A Mộ nữa ?”
Mấy tháng qua, để lấy lòng “thê tương lai”, Bùi Thiệu trở nên vô cùng dễ chuyện.
Cuối cùng, cũng mua bánh. Khi Lâm Chiêu Chiêu thổi bánh nóng hổi, Bùi Thiệu nàng, bỗng nhiên :
“Ngươi và ... trông giống thật.”
Lâm Chiêu Chiêu giật . Lẽ nào phát hiện ?
nàng tự nhủ, giấu kỹ lắm, sơ hở. Vậy là tỉnh bơ đáp:
“Cùng cha cùng , dĩ nhiên giống .”
Bùi Thiệu khẽ “”:
“Chữ cũng y hệt.”
Lâm Chiêu Chiêu: “...”
Chuyện bắt đầu từ Lâm Thượng. Từ nhỏ nàng ham học, Lâm Thượng khoe con gái giỏi giang. Có mang bài của nàng cho đồng liêu xem, cứ khoe khoang khắp nơi.
Chữ , lọt mắt Bùi Thiệu.
Lâm Chiêu Chiêu chẳng rõ cụ thể thế nào, nhưng đoán chắc lộ. Nàng im lặng chốc lát, bất ngờ xoay bỏ chạy.
Sau lưng, chỉ tiếng gầm giận dữ vang lên:
“Lâm! Chiêu! Chiêu!”