Đừng Phá Trò Ma Sói
Chương 1
1.
“Đây là đâu?”
Những người nằm trên đất lần lượt tỉnh dậy, không có ngoại lệ đều tỏ ra bối rối.
Tôi vỗ tay và đứng dậy, chỉ vào TV.
“Đừng la hét nữa, mọi người không biết tự đọc hướng dẫn à?”
Mọi người nhìn Loli đang nhảy trên TV.
[Chào mọi người ở đây, các bạn rất vinh dự được tham gia vào cuộc tiêu diệt người sói ngoài đời thực.]
[Đây là chương trình đặc biệt mừng năm mới của VIP chúng tôi. Quy tắc của trò chơi là…]
[Bạn phải biểu hiện tốt, người chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng 100 triệu từ VIP của chúng tôi!]
[Bây giờ xin hãy đến máy để xác nhận danh tính của bạn. Mật khẩu là ngày sinh của bạn.]
Khi nghe được luật chơi lố bịch này, mọi người đều đồng loạt phản đối.
Nhưng khi nghe đến giải thưởng lên tới 100 triệu, nhiều người đã im lặng.
Dùng mạng sống của mình để giành 100 triệu. Bạn có muốn cơ hội này không?
2.
Có người đề nghị tìm lối thoát nhưng khi mọi người chạy đến trước cửa biệt thự thì phát hiện cửa đã bị khóa.
Đây cũng là loại khóa vân tay tinh vi và chắc chắn mà chỉ có chủ nhân của biệt thự mới có thể mở được.
Ngay lúc mọi người còn chưa biết phải làm sao thì một thanh niên đeo kính đứng dậy.
“Nếu chúng ta không thể trốn thoát, tại sao chúng ta không giới thiệu bản thân với mọi người trước? Dù sao thì sáu giờ hôm nay sẽ có người bị đuổi ra ngoài.”
Mọi người nhìn chàng trai trẻ đang chỉnh lại cặp kính của mình.
“Tôi tên Dịch Kiệt, thân phận người tốt.”
Không ai nói gì cả, và chàng trai nhìn tôi đang ăn một chiếc bánh mì kẹp thịt ở bên cạnh.
Tôi đặt chiếc burger vừa cắn một miếng xuống và lau miệng.
“Tên tôi là Hải Sa, người tốt, hết.”
Lập tức có người hỏi: “Cái bánh burger này cô lấy ở đâu thế?”
Tôi nhún vai: “Trên bàn ăn bên kia vẫn còn rất nhiều đồ ăn.”
Dịch Kiệt đứng lên nói: “Vậy chúng ta vừa ăn gì đó vừa giới thiệu bản thân nhé.”
Tâm lý bầy đàn của con người được thể hiện một cách sinh động trong trò chơi này.
Mọi người lần lượt tiến đến bàn ăn bên kia và tự giới thiệu, không có ngoại lệ, họ đều không muốn tiết lộ quá nhiều thông tin và chỉ nói rằng họ là người tốt.
Đến khi đại ca Hoa Tý nói mình là người tốt, lập tức có người tra hỏi.
“Đừng giả vờ nữa, bộ dạng như thế này, bên ngoài chắc cũng là giang hồ, sao có thể là người tốt?”
Hoa Tý lo lắng đến nổi gân xanh trên trán.
“Đừng nói nhảm, thẻ của tôi là dân thường!”
Một giọng nói cao vút xuất hiện.
“Theo tôi thấy, Hoa Tý nhất định là sói. Chúng ta đều chỉ nói mình là người tốt, nhưng anh lại trực tiếp nói mình là dân thường, điều này có kỳ lạ không?”
Tôi nhìn cô gái đang nói và nhớ lại cô ấy vừa giới thiệu mình là Tưởng Vy.
Tưởng Vy mặc váy trắng với mái tóc đen dài.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cực kỳ yêu thích.
Chỉ là thẻ ID của cô ấy…
3.
Tôi nheo mắt.
Đúng vậy, tôi có thể nhìn thấy thẻ ID của mọi người.
Bởi vì tôi không phải là con người.
Tôi là Tử thần báo thù đến từ địa ngục.
Cô gái chết thảm trong game này đã phải trả giá bằng linh hồn của mình để đổi lấy sự báo thù của tôi với người tổ chức trò chơi.
Thế là tôi đã cố ý để họ lôi vào trò chơi này.
4.
Hoa Tý cuối cùng đã bị mọi người bỏ phiếu, mặc dù tên ấy đã lấy thẻ dân thường ra.
Trong cơn tức giận, Hoa Tý đã cầm con dao trên bàn không ngừng vung, đâm chết những người cho rằng mình là sói.
Trước khi con dao chạm vào cơ thể họ, toàn thân Hoa Tý đã run rẩy và tên này đã bị ban tổ chức trừng phạt bằng điện giật.
Âm thanh Loli trên TV lại vang lên.
[Cảnh báo, ngoại trừ sói có thể giết người trong đêm, những người khác không được phép tùy ý làm hại người khác!]
Dừng một chút, Loli tuyên bố phán xét tối nay.
[Người được chọn sẽ bị loại bỏ ngay lập tức.]
Một giây tiếp theo, Hoa Tý chưa kịp phản ứng thì chiếc nhẫn trên cổ tay dã nổ tung.
Một người đang sống sờ sờ đột nhiên bị nổ thành bọt máu trước mặt mọi người.
Bầu trời đầy máu, lan tỏa hơi thở chết chóc trong phòng.
Một số người còn sống sót choáng váng, và một số hét lên.
Nhưng tôi lại nhìn thấy linh hồn đen tối nhuốm máu của Hoa Tý đang trôi ra ngoài.
Với tâm hồn đen tối như vậy, trên thực tế tên ấy không phải là người tốt.
Đáng đời!
5.
Sau một hồi bối rối ngắn ngủi, mọi người dần dần bình tĩnh lại.
Một số người bắt đầu lo lắng không biết phải làm gì vào ban đêm.
Dịch Kiệt lần nữa dẫn đầu đứng lên, ổn định tinh thần.
“Mọi người đừng lo lắng, sói chỉ là người bình thường trong chúng ta, không có gì phải sợ cả.”
“Chỉ cần mọi người đều khóa cửa thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Một cô gái ngập ngừng đưa ra đề nghị.
“Nếu tôi là sói, nhất định sẽ tấn công những cô gái yếu đuối trước. Vì vậy có thể sắp xếp đàn ông bảo vệ phụ nữ, được không?”
Cô ấy chưa nói xong, một người đàn ông lập tức đặt câu hỏi.
“Khi sự sống và cái chết đang bị đe dọa, ai quan tâm cô là đàn ông hay phụ nữ? Chúng tôi chưa lo xong cho bản thân, làm sao có thể quan tâm đến cô?”
Hai bên xảy ra tranh cãi nảy lửa.
Cuối cùng, Dịch Kiệt đã đứng ra giải quyết mâu thuẫn.
“Mọi người đừng tranh cãi nữa, phương pháp này cũng không an toàn.”
“Nếu cô gái được bảo vệ là sói, chẳng phải sẽ giống như cừu trong miệng hổ sao?”
Dịch Kiệt nhìn cô gái: “Lúc này chỉ có có thể tin vào bản thân, vì vậy em nên khóa cửa để bảo vệ chính mình.”
Cô gái ngừng nói.
6.
Lúc mười giờ, mọi người trở về phòng của mình.
Có tiếng cửa khóa, còn có tiếng của vật nặng đè lên cửa.
Cả biệt thự rơi vào sự im lặng chết chóc, ngoại trừ âm thanh Loli trên TV.
[Trời tối rồi, mời người sói giết người.]
Giọng nói vừa dứt thì nghe một tiếng “cạch”, tất cả các cửa dù có khóa chặt đến đâu cũng không thể khóa được.
Mọi người đều im lặng.
7.
Một loạt tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang và dừng lại trước cửa phòng tôi nhưng không bước vào.
Chẳng lẽ giữa những người sói đã xảy ra bất đồng ý kiến?
Tôi hào hứng xoa tay trong phòng chờ đợi họ nhanh chóng bước vào.
Nhưng khi cánh cửa mở ra, cô gái phòng bên cạnh tôi hét lên chói tai.
Sau đó là âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất.
Một lúc sau, tiếng Loli lại vang lên.
[Sau khi người sói giết người, xin hãy trở về phòng mình.]
[Nhà tiên tri kiểm tra mọi người…]
Một đêm trôi qua.
Cô gái thiệt mạng chính là cô gái đã đề nghị nên để đàn ông bảo vệ vào ban ngày.
8.
Ban ngày, hầu hết những người tụ tập quanh bàn ăn đều có đôi mắt thâm quầng và trông bơ phờ sau khi cả đêm không ngủ được.
Có người lên tiếng hỏi: “Nhà tiên tri là ai? Có thể ra lãnh đạo nhóm không?”
Dịch Kiệt uống cà phê trong cốc, bình tĩnh nói: “Thật ra tôi là nhà tiên tri.”
Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Dịch Kiệt có chút tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc là đêm qua tôi không kiểm tra được người sói, người tôi kiểm tra là Hải Sa, cô ấy là người tốt.”
Tôi nhướn mày.
Dịch Kiệt không phải là nhà tiên tri.
Hắn là một con sói.
Nhà tiên tri thực sự, có lẽ vì sợ bị giết, hoặc có lẽ vì lý do khác, nên ẩn mình trong đám đông và không công khai đối đầu với Dịch Kiệt.
9.
Tôi chậm rãi nuốt miếng bánh mì vào miệng và liếc nhìn nhà tiên tri thực sự trong đám đông.
Sau đó, tôi tỏ ra ngạc nhiên.
“Thật trùng hợp phải không? Thực ra tôi cũng là một nhà tiên tri.”
Vẻ mặt của Dịch Kiệt biến sắc.
Mọi người đều tỏ ra nghi ngờ.
“Rốt cuộc ai mới là nhà tiên tri thực sự?”
Tưởng Vy nhìn tôi: “Nếu cô là nhà tiên tri, đêm qua có điều tra không?”
Tôi gật đầu.
“Tôi điều tra cô.”
“Cô là sói.”
10.
Tưởng Vy sững sờ, cau mày nói: “Tôi không biết tại sao cô lại hãm hại tôi, tôi là người tốt.”
“Hai ngày nay tôi đã giúp mọi người rửa bát, cùng mọi người phân tích, hôm qua tôi còn ném con sói Hoa Tý ra ngoài.”
“Chúng ta đều là phụ nữ, sao cô lại nhắm vào tôi như thế?”
Tưởng Vy càng nói càng kích động, cuối cùng gục đầu xuống bàn bắt đầu khóc lớn, vai run lên.
Những giọt nước mắt to như hạt đậu chảy dài trên mặt cô rơi xuống đĩa ăn vang lên một tiếng “bộp” nhẹ.
Một người đàn ông đứng ra an ủi cô ta.
“Tưởng Vy, cô đừng nghe bà điên này nói nhảm. Tôi biết cô là người tốt.”
“Cô hiền lành dịu dàng như vậy, sao có thể là sói?”
Tưởng Vy lập tức ngã vào trong lòng người đàn ôn, nức nở nói: “Anh Tiền, thật may vì có anh tin tưởng em…”
Tôi cười khúc khích.
Người đàn ông này tên là Tiền Hổ.
Gã thật đơn thuần.