Đừng Phá Trò Ma Sói
Chương 2
11.
Mọi người đột nhiên mất đi trụ cột và không biết phải tin tưởng vào ai.
Tiền Hổ tức giận mắng tôi: “Theo tôi thấy, Hải Sa này là sói, mọi người không được tin tưởng cô ta!”
Có người đầu óc nhanh trí, lập tức bác bỏ.
“Anh nói không đúng!”
“Dịch Kiệt nói rằng anh ấy đã kiểm tra Hải Sa, cho nên bất kể ai là tiên tri thật, Hải Sa cũng là người tốt, đúng không?”
Mọi người đều gật đầu sau khi nghe điều này.
Suy luận lại rơi vào bế tắc.
Dịch Kiệt vẫn là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí.
“Mặc dù đêm qua tôi không kiểm tra sói, nhưng tôi có một đối tượng nghi hoặc, chính là anh ta!”
Dịch Kiệt chỉ vào người đàn ông hôm qua cãi nhau với nạn nhân đầu tiên.
“Tôi nghi ngờ anh ta đang ôm mối hận và chờ cơ hội để trút giận.”
Người đàn ông không thể tự vệ và hét lên rằng mình vô tội.
Nhưng tên này lại không thể đưa ra lập luận phản bác.
Cuối cùng, hầu hết mọi người đều chọn cách bỏ phiếu trắng, một số ít người đi theo Dịch Kiệt và bỏ phiếu cho người đàn ông kia.
Tiếng nổ vang lên, người đàn ông biến thành một cánh hoa máu.
Chỉ trong hai ngày, ba người đã chết trong biệt thự này.
12.
Mọi người đều không có tâm trạng ăn tối và trở về phòng, cầu nguyện sống sót thêm một đêm nữa.
Khi màn đêm buông xuống, một giọng nói quen thuộc lại vang lên.
[Trời tối rồi, người sói hãy bắt đầu giết người.]
Một tiếng bước chân vang lên từ hành lang im lặng.
Ngoài ra còn có những tiếng la khóc sợ hãi, cầu xin sự thương xót và những lời cầu nguyện…
“Két…”
Cửa phòng tôi bị đẩy ra.
Tôi nhếch môi nhìn người cầm dao trong bóng tối.
“Tiểu bảo bối, cuối cùng em cũng đến rồi.”
13.
Thân hình nhỏ nhắn ẩn mình trong bóng tối, chiếc mặt nạ sói trên mặt cô ta phản chiếu ánh sáng bạc.
Tôi ngồi trên bàn, đung đưa chân.
“Tưởng Vy, cô đứng đó có mệt không?
“Có muốn ngồi xuống và nghỉ ngơi không?”
Thân hình Tưởng Vy run lên, ánh mắt bình tĩnh, cầm dao nhanh chóng lao về phía tôi.
“Đi chết đi!”
Khoảnh khắc cô ta đến gần, tôi đặt hai tay lên bàn và phun nước về phía cô ta.
“Phụt!”
Tôi phun cà phê vừa uống vào mặt cô ta.
“Hừ, sắp chết rồi mà còn giả vờ như vậy!”
Tưởng Vy tháo mặt nạ ra lau mắt rồi dùng dao đâm tôi.
Tôi mỉm cười.
He he, năm đó lão nương đại chiến với ác quỷ thì nha đầu nhà ngươi cũng chỉ là một phôi thai mà thôi.
Tôi giơ tay lên và vẫy.
Con dao xoay tròn trong không khí và cắm xuống bàn.
Đôi mắt của Tưởng Vy nheo lại: “Cô…”
Tôi lắc hai chân và nhìn xuống cô ta đang nằm trên mặt đất.
“Vốn dĩ đêm nay, các người đã thương lượng người cầm dao là Dịch Kiệt.”
“Nhưng Dịch Kiệt đi đã lâu mà không thấy trở về nên để đảm bảo, mới gọi cô ra tay.”
Tôi cười một tiếng: “Cô không tò mò Dịch Kiệt đã đi đâu sao?”
14.
Tưởng Vy cầm cán dao, trong mắt cảnh giác hiện lên một tia nghi ngờ.
“Cô đến gầm giường đằng kia nhìn xem.”
Tôi mỉm cười rồi rút con dao trên bàn đưa cho cô ta.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ không tấn công cô.”
“Cô phải sống thì trò chơi này mới trở nên thú vị chứ.”
Tưởng Vy nghi ngờ liếc tôi một cái, nhanh chóng cầm lấy con dao, sau đó nhanh chóng nằm xuống cạnh giường, nhìn xuống gầm.
“Ah!”
Cô ta đột nhiên hét lớn và nhảy dựng lên.
Một mùi tanh nồng nặc xộc vào mũi tôi.
“Ọe…”
Tôi cau mày, ngón chân chạm vào cằm cô ta.
“Nín đi, đừng nôn lên sàn nhà của tôi.”
Tưởng Vy lấy tay che miệng và nhìn tôi với đôi mắt mở to đầy kinh hãi, như thể cô ta nhìn thấy một con ma xấu xa nào đó.
Cô ta kìm nén cảm giác muốn nôn.
Tôi nhảy từ trên bàn xuống và từng bước đến gần Tưởng Vy.
Tưởng Vy điên cuồng lùi lại trên mặt đất, toàn thân run rẩy.
Tôi nhe răng cười: “Người một nhà phải ở cùng một chỗ chứ…”
“Không, làm ơn… tôi muốn sống…”
Tưởng Vy không kìm được, chảy nước mắt, bởi vì quá sợ hãi nên cô không thể vung dao.
Tôi cúi xuống ghé sát tai cô ấy: “Nếu muốn sống thì phải nghe lời tôi.”
“Chỉ có người sói mới có thể di chuyển trong hành lang vào ban đêm. Cô hãy chuyển thi thể của Dịch Kiệt đến cửa của người sói còn lại.”
“Sau đó…”
“Cô đã hiểu chưa?”
Tôi một tay giữ cằm Tưởng Vy, tay kia vén tóc cô ta ra sau tai.
“Chỉ cần nghe lời tôi, tôi cam đoan cô sẽ sống sót đến cuối cùng.”
Tưởng Vy ngơ ngác gật đầu, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
“Hải Sa, tôi cứ tưởng cô đã phẫu thuật thẩm mỹ khuôn mặt, nhưng bây giờ tôi mới nhận ra cô đẹp đến thế nào khi ở khoảng cách gần như vậy…”
Tôi hất tóc.
Aizzz… thật đáng chết, mị lực của tôi có thể quyến rũ cả nam lẫn nữ.
15.
Sáng sớm, mọi người trong biệt thự bị đánh thức bởi tiếng hét.
Bởi vì có người phát hiện thi thể của Dịch Kiệt trước cửa phòng Ma Tử.
Mọi người vây quanh Ma Tử, nhưng không ai dám đến gần hắn ta.
Mọi người kinh hãi chỉ vào Ma Tử.
“Anh… Anh đã giết Dịch Kiệt!”
Ma Tử lập tức phản bác: “Anh cho rằng tôi ngu thế sao? Tôi đã giết người và cố tình để trước cửa, không sợ các người nghi ngờ tôi à?”
Tiền Hổ sờ sờ cái đầu to không mấy thông minh của mình: “Vậy… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Không có ai trả lời.
Tiền Hổ tỉ mỉ nhìn mọi người một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi trên người tôi.
“Hải Sa, cô không phải là nhà tiên tri sao? Vậy cô đi ra nói vài câu, cô cảm thấy chuyện này thế nào?”
Tôi hắng giọng và tỏ vẻ hối hận.
“Trước hết, tôi không phải là nhà tiên tri, Dịch Kiệt mới là nhà tiên tri. Những gì tôi nói ngày hôm qua chỉ là để giúp Dịch Kiệt, không ngờ rằng…”
Đám đông phát điên.
“Chính là như vậy, nhà tiên tri chân chính của chúng ta đã chết, trò chơi này làm sao chơi được nữa?”
Nhà tiên tri chân chính, người luôn giả vờ thông minh, cố gắng nói một cách ngập ngừng, nhưng lại bị ánh mắt của tôi làm cho sợ hãi và rụt người lại.
Ma Tử cười chế nhạo.
“Đừng giả vờ nữa, theo ý kiến của tôi, cô và Dịch Kiệt đều là sói.”
“Hôm qua, cô muốn kéo một người tốt như Tưởng Vy xuống nước, khiến chúng tôi bỏ phiếu cho cô ấy.”
“Hôm nay, cô lại đâm chết đồng bọn sói của mình rồi đặt nó trước cửa phòng để đổ lỗi cho tôi!”
Ma Tử đập bàn: “Mọi người hãy bỏ phiếu cho Hải Sa. Nếu bỏ phiếu cho cô ta, chúng ta sẽ chiến thắng!”
Những lời nhận xét của Ma Tử thực sự rất mạnh mẽ, đem mọi mâu thuẫn hướng về tôi.
Đặc biệt là câu cuối cùng, sức cám dỗ mạnh mẽ khiến hắn thuyết phục được rất nhiều người.
Tôi lờ đi những ánh mắt dò hỏi của người khác và chậm rãi nhấp một ngụm cà phê.
Tiền Hổ đột nhiên đứng dậy, lao tới trước mặt tôi: “Con sói xảo quyệt này, chúng ta đã bị cô lừa…”
Tưởng Vy ở bên cạnh ngăn lời của gã.
“Tôi có thể chứng minh Hải Sa vô tội. Đêm qua, tôi và Hải Sa rất sợ hãi nên đã ngủ cùng nhau.”
Tiền Hồ ngơ ngác, lắp bắp hỏi: “Vậy hôm qua cô ta còn gài bẫy cô?”
Tưởng Vy đặt bánh mì với mứt lên đĩa trước mặt tôi.
Nhìn thấy tôi cắn một miếng lớn, cô ấy mỉm cười.
“Đó là điều Hải Sa và tôi đã thảo luận.”
“Chúng tôi cố ý dàn dựng một vở kịch như vậy để giúp Dịch Kiệt che giấu thân phận.”
CPU của Tiền Hổ bị cháy.
Có người hỏi: “Vậy sói thật rốt cuộc là ai?”
Tưởng Vy nhìn phía Ma Tử.
“Sau khi Dịch Kiệt ra mặt ngày hôm qua, Hải Sa và tôi rất lo lắng nên chúng tôi luôn chú ý đến tình hình của Dịch Kiệt. Nhưng ngày hôm qua khi đến trước cửa, chúng tôi đã thấy Ma Tử hung tợn nhìn Dịch Kiệt, rõ ràng đã xem anh ấy như con mồi.”
“Kết quả là hôm nay Dịch Kiệt đã chết trước cửa phòng Ma Tử.”
Tưởng Vy chọn thêm vài người đàn ông và hỏi: “Các anh đều ở gần phòng của Ma Tử. Tối qua các anh có nghe thấy tiếng động gì không?”
Một số người trông như đột nhiên nhớ ra.
“Hình như… có tiếng mở cửa hay gì đó.”
“Và còn có tiếng dao rơi xuống đất!”
Tôi cúi đầu che đi khóe môi đang nhếch lên của mình.
Tất nhiên là có âm thanh.
Đó là điều tôi bảo Tưởng Vy cố tình tạo ra.
Chính là để hôm nay đánh chết Ma Tử.