Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Đừng Phá Trò Ma Sói

Chương 3



16.

Sau khi Tưởng Vy đến bên tôi, tình thế lập tức đảo ngược.

Ma Tử một lần nữa trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.

Mãi đến tối, trên TV vang lên tiếng Loli thông báo bắt đầu bỏ phiếu.

Nhìn những cánh tay giơ lên, cả người Ma Tử như sắp ngã xuống.

Hắn điên cuồng nhảy lên bàn, rồi bóp cổ Tưởng Vy.

“Con khốn này…”

“Tao nên sớm giết mày ngay từ đầu!”

Cuối cùng, Tiền Hổ cũng có tác dụng, kéo hắn và ném ra ngoài.

Trán Ma Tử đập vào bàn cà phê, máu chảy dài xuống má.

Hắn ôm chặt vết thương, cố gắng đứng dậy, hét vào mặt Tưởng Vy.

“Con điếm này, khi mày đến miền Bắc Myanmar đã nói thà đi theo tao còn hơn là tiếp khách. Sao vừa bước vào trò chơi lại trở nên dã tâm như vậy?”

“Không có lão tử, mày đã bị hàng ngàn người cưỡi!”

Tưởng Vy run rẩy đứng dậy và dùng hết sức lực tát Ma Tử.

Khuôn mặt Ma Tử bị tát sang một bên, một vệt máu chảy ra từ khóe miệng.

“Tao bị mày bắt cóc đến miền Bắc Myanmar. Lúc đó không nói như vậy thì tao có thể làm được gì nữa?”

“Những kẻ buôn người như mày, chết là đáng đời!”

Giọng nói của Tưởng Vy có chút thay đổi.

Ma Tử trừng mắt và đẩy cô ta xuống.

“Mày chỉ là một con khốn nạn. Dù thế nào đi nữa, dù có chết, tao cũng sẽ không tha cho mày!”

Ma Tử chưa kịp nói hết lời thì Tiền Hổ đã đấm vào bụng hắn.

Ma Tử hét lên thảm thiết và nằm trên bàn.

Tiền Hổ kéo hắn xuống đất và giẫm lên mặt.

“Tao mặc kệ mày bị oan ức kiểu gì, nhưng mày không thể bắt nạt một cô gái trước mặt tao.”

Ma Tử phun ra hai cái răng đầy máu, tức giận trừng mắt nhìn Tiền Hổ, nói từng chữ: “Đồ ngu, Tưởng Vy cũng là một con sói!”

Tiền Hổ cười lạnh.

“Nếu cô ấy là sói thì tao là cha của mày.”

17.

Âm thanh Loli trên TV lại vang lên lần nữa.

[Người được chọn sẽ bị loại ngay lập tức! Và những người gây thương tích cho người khác sẽ bị trừng phạt bằng điện giật tùy theo mức độ nghiêm trọng của vụ việc!]

Ma Tử ngay lập tức bị thổi bay thành bọt máu.

Tiền Hổ bị điện giật đau đớn đến mức không thể nói được.

Còn Tưởng Vy thì bị phạt hai cú sốc nhỏ và cảnh cáo vì cái tát đó. Cô ta đau đớn lăn lộn vài vòng và lăn xuống gầm bàn.

Toàn bộ nơi này im lặng ngoại trừ âm thanh Loli trên TV.

[Thật đặc sắc. Bây giờ xin hãy trở về phòng và người sói sẽ bắt đầu giết chóc…]

Giọng Loli chưa kịp nói xong, tôi đã lạnh lùng vén khăn trải bàn lên, kéo Tưởng Vy ra ngoài, rút dao trong tay ra và đâm thật mạnh vào ngực cô ta.

Tốc độ nhanh đến mức Tưởng Vy không kịp hét lên.

Tôi bước tới chỗ Tiền Hổ và lắc con dao đẫm máu một cách khiêu khích.

Có người thận trọng đi tới kiểm tra hơi thở của Tưởng Vy.

“Ngừng thở rồi…”

18.

Loli tuyên bố phán xét cho tôi.

[Làm người khác bị thương sẽ bị trừng phạt bằng điện cao thế.]

Dòng điện truyền từ chiếc vòng ở cổ tay đến cơ thể tôi.

Tôi… không có cảm giác gì cả.

Ngoại trừ việc mái tóc bị quéo xoăn.

Tử thần không dẫn điện. Chút kiến thức này họ không hiểu sao?

19.

Mắt Tiền Hổ đỏ hoe, gã cầm con dao trên bàn chỉ vào tôi.

“Hóa ra cô chính là người sói thật sự! Cô đáng chết!”

“Trời còn chưa tối mà cô nóng lòng muốn giết người rồi sao?”

Có lẽ vì sợ bị phạt điện giật lần nữa nên Tiền Hổ có la hét hồi lâu cũng không dám tấn công tôi.

Tôi ôm trán và hy vọng ông trời sẽ ban cho anh chàng ngu ngốc này một chút trí thông minh.

Khi cả căn phòng lại chìm vào im lặng, âm thanh Loli trên TV lại vang lên.

[Ting – trò chơi kết thúc.]

[Ban tổ chức đã phát hiện ra người sói cuối cùng đã bị giết, nên người tốt giành chiến thắng!]

Cô ấy vừa dứt lời, bức tường trước mặt chúng tôi mở ra hai bên.

Thì ra phía sau bức tường này có một căn phòng vô cùng lộng lẫy.

Chiếc bàn ăn khổng lồ trải dài suốt chiều dài căn phòng.

Nó chứa đầy các loại món ngon đẳng cấp thế giới.

[Bây giờ mời các bạn thưởng thức bữa tối thắng lợi!]

20.

Tiền Hổ hoàn toàn bối rối: “Ai, ai có thể giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra?”

Nhà tiên tri chân chính trong đám đông đã kiên nhẫn giải thích cho gã.

“Tưởng Vy là người sói cuối cùng, cô ấy chết, chúng ta đã thắng.”

Tiền Hổ tức giận nhìn tôi: “Hải Sa, thật xin lỗi, tôi đã trách lầm cô.”

Tôi phớt lờ gã và cúi xuống vỗ nhẹ vào mặt Tưởng Vy.

“Đã đến giờ dậy rồi, mặt trời đang chiếu vào mông em đấy.”

Tưởng Vy thở hổn hển và mở mắt ra.

“Nín thở thật là mệt.”

Mặt của mọi người đều chấn động.

CPU của Tiền Hổ lại bị cháy.

21.

“Đúng rồi, nhân tiện trò chơi đã kết thúc nên không cần đeo thứ này nữa phải không?”

Dưới ánh mắt ghen tị và ngạc nhiên của mọi người, Tưởng Vy tháo chiếc vòng trên cổ tay mình ra.

Tiền Hổ lắp bắp nói: “Nhanh, mang vào nhanh lên, nếu người tổ chức không vui sẽ nổ tung.”

Mọi người: …

Tưởng Vy mỉm cười.

“Vòng của người tổ chức không thể bị người bình thường tháo xuống, chỉ có Hải Sa mới tháo được.”

“Vòng của tôi đã bị Hải Sa làm vỡ từ lâu, đây chỉ là chiếc vòng được Hải Sa đặc biệt chế tạo.”

“Vừa rồi tôi lén đeo chiếc vòng đặc biệt dưới gầm bàn nên ban tổ chức mới phát hiện tôi đã chết.”

Tiền Hổ lắc đầu: “Không, tôi vừa nhìn thấy Hải Sa đâm dao vào tim cô mà!”

Tôi chải kiểu tóc xoăn mới được uốn của mình.

“Đồ ngốc, anh không nhận ra đây là một con dao tự thụt sao? Bên trên là nước sốt cà chua anh vừa dùng để chấm khoai tây chiên.”

Tiền Hổ chạy sang một bên để tìm hiểu chi tiết sự việc này.

Gã chưa kịp hiểu ra thì đã có vài tiếng “phịch” và vài người quỳ xuống trước mặt tôi.

“Xin chị Hải Sa cứu chúng tôi với!”

Hàng chục cổ tay duỗi ra trước mặt tôi, trên đó đều có những chiếc vòng sáng chói.

“Răng rắc”, tôi bẻ hết toàn bộ.

Cuối cùng, có một bàn tay đen mập đưa ra. Tôi ngước lên và bắt gặp nụ cười ngớ ngẩn của Tiền Hổ.

Với một tiếng “cạch”, chiếc vòng rơi xuống đất.

“Cảm ơn chị Hải Sa!”

Tôi vuốt mái tóc xoăn của mình, nói một cách quý phái và lạnh lùng: “Không có gì, cứ để đùi gà nướng cho tôi là được.”

22.

Sau khi mọi người dùng bữa vui vẻ thì cánh cửa đóng sầm lại.

Lần này là một giọng nam trẻ tuổi xen lẫn lẫn dòng điện vang lên.

[Chào mừng đến với căn phòng bí mật của “Bữa tối cuối cùng”.]

[Nhiệt độ trong căn phòng bí mật không ngừng tăng lên. Trong thời gian có hạn nhất định phải thoát khỏi căn phòng bí mật này, nếu không sẽ bị nấu chín…]

Trước khi hắn nói xong, tôi đã đá một cái lỗ trên tường.

Tôi buộc mái tóc xoăn của mình lên và những tràng pháo tay vang dội phía sau tôi.

“Chị Hải Sa thật mạnh mẽ!”

Tiền Hổ có chút xấu hổ nói: “Tôi ngay cả rửa chân cho chị Hải Sa cũng không xứng.”

Tưởng Vy vươn cổ, hét to hết sức: “Hải Sa, chị là thần của em.”

23.

Sau khi ra khỏi phòng, chúng tôi bước vào một căn phòng VIP vô cùng sang trọng.

Ngồi trên ghế là những người có mái tóc sặc sỡ.

Mỗi người trong bọn họ, giơ tay nhấc chân đều nói lên rằng: “Tôi là một quý tộc.”

Đây chính là VIP mà Loli đã nhắc đến.

Và chúng tôi đang dùng mạng sống của mình để chơi trò mừng năm mới của họ mà thôi.

Ngồi ở ghế trung tâm là một chàng trai trẻ có mái tóc vàng và làn da nhợt nhạt không khỏe mạnh.

Hắn đang nghiêng đầu nói chuyện một cách hào hứng với người bạn đồng hành thờ ơ bên cạnh.

Tôi chớp mắt nhìn cô gái vô cùng xinh đẹp kia.

Đó là chị gái của tôi, Hải Lạp.

24.

Có thể thấy vẻ mặt của chị tôi có chút buồn bực.

Hơn nữa con người chị ấy có tật xấu, chỉ cần chị ấy thấy buồn bực là sẽ giết người.

Chị gái tôi cau mày nhìn người đàn ông tóc vàng: “Lucas, đây có phải là chương trình thú vị nhất mà anh nói không?”

Người đàn ông tóc vàng mỉm cười tự hào.

“Tất nhiên rồi.”

“Tôi đã tổ chức chương trình này được năm năm và đều rất tuyệt.”

“Nhưng…”

Lucas duỗi ngón tay ra và chỉ vào tôi trong đám đông.

“Cô gái này thật thú vị, có thể giúp nhiều người như vậy sống sót.”

Chị gái kiêu hãnh ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh một lượt rồi cuối cùng nở một nụ cười.

“Lucas, điều thực sự thú vị không phải là chương trình này, mà là khả năng tùy ý thao túng cuộc sống của người khác, phải không?”

“Vậy Lucas…”

Nụ cười trên môi chị tôi ngày càng lớn.

“Anh cứ mang theo nhóm người VIP cao cao tại thượng của anh đi chết đi.”

Trong khi mọi người đang ngơ ngác nhìn thì chị tôi bình tĩnh nguyền rủa.

“Lucas, trong vòng mười phút, anh sẽ mang theo đám VIP trong phòng này cùng nhau phát sóng trực tiếp trò chơi người sói giết người thật trên phạm vi toàn cầu, cũng chết thảm ở trong trò chơi.”

Chị tôi lần lượt đọc tên các VIP: “Các anh sẽ giết nhau cho đến chết, không ai có thể sống sót.”

“Ha ha ha ha…”

Khuôn mặt nhợt nhạt của Lucas vì cười mà trở nên hơi đỏ.

“Hải Lạp, cô điên rồi sao? Những người đáng tôn kính như chúng tôi làm sao có thể tham gia loại trò chơi này giống như những tiện dân kia?”

Tôi khoanh tay chờ đợi xem kịch hay.

Vì có chị gái ở đây, tôi căn bản không cần phải động thủ và có thể giành chiến thắng chỉ trong vài phút.

Họ căn bản không biết gì về khả năng đáng sợ của chị gái tôi.

Ai bị chị gái tôi gọi tên và bị nguyền rủa sẽ không thể sống sót vào ngày hôm sau.

Quả nhiên, trước khi sự mỉa mai và chế giễu của các VIP dừng lại, các vệ sĩ của họ bất ngờ bắt giữ từng người với đôi mắt trống rỗng.

“Này, thả tôi ra, anh biết tôi là ai không…”

Lucas phẫn nộ chưa kịp nói xong lời đe dọa của mình thì đã bị vệ sĩ tát bất tỉnh.

Từng người một, những cơ thể béo hay gầy đều bị ném vào căn phòng nơi chúng tôi tham gia trò chơi vừa rồi, và những chiếc vòng cưỡng chế được đeo vào cổ tay của họ.

Cùng lúc đó, trong phòng vang lên giọng của Loli: “Các vị đang ngồi đây, hoan nghênh đến với trò chơi Người sói!”

Lần này trong phòng sẽ không có người mang đồ ăn cho bọn họ, chỉ có đồ ăn thừa của chúng tôi mà thôi.

Điều đáng sợ hơn nữa là chưa có ai xử lý những thi thể trong phòng.

Vậy điều gì xảy ra khi một người bị bỏ đói?

Chương trước Chương tiếp
Loading...