Em Gái Tôi Thích Chịu Khổ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:19:23
Tài xế taxi đạp ga một cái, xe lao vút .
Mẹ còn tựa lên cửa sổ xe, lo lắng theo bóng lưng cứng đầu của Phương Tuyết.
“Con bé lời lắm, giờ thành như ?”
“Con bé về một liệu chuyện gì ?”
chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Chuyện gì chứ, lớn , thích chịu khổ thì cứ để nó chịu nhiều .”
“Người là phúc mà cố hưởng, nó thì ngược , khổ mà cứ cố chịu, chẳng hiểu nó gì luôn!”
Thấy , cũng gì thêm.
Đến khi chúng về đến nhà, ngồi trong điều hòa mát rượi, thì hơn nửa tiếng , Phương Tuyết mới khập khiễng bước cửa.
Giống như ai bóp cò súng, nó ném cái túi xách lên ghế sofa, la ầm lên:
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
“Cả nhà còn lương tâm ?!”
“Trên xe buýt thì chen chúc đến nghẹt thở, chẳng lấy một chỗ , con còn trẹo chân, bộ cả một quãng đường dài, chỉ vì tiết kiệm cho gia đình một chút tiền.”
“Còn thì ? Ngồi nhà mát mẻ, bật điều hòa, xem TV sung sướng!”
Mẹ vội vàng chạy đỡ nó xuống, liếc mắt , quả nhiên chân nó sưng to như giò heo.
Phương Tuyết nức nở, khiến xót đến mức phát hoảng.
Bà lập tức gọi ba xuống tầng mua dầu xoa bóp Hồng Hoa.
“Đấy, đáng thể tránh mà.”
“Cả ngày hôm nay lo tiết kiệm tiền, cuối cùng chẳng tiết kiệm đồng nào, khiến ai nấy đều bực , cũng biết em có ý đồ gì nữa!”
Mấy lời khiến Phương Tuyết tức đến méo miệng, thì chẳng buồn để ý, ôm điện thoại thẳng phòng.
Trong suốt một tháng đó, và Phương Tuyết chiến tranh lạnh, với một lời, coi như khí.
Cho đến một ngày, đề nghị lắp điều hòa trong bếp, thì Phương Tuyết nhảy phản đối.
“Phương Vũ, chị lắm tiền đến mức đốt hết ?”
“Em từng ai lắp điều hòa trong bếp! Làm bữa cơm thôi thì nóng bao nhiêu? Thật đúng là màu!”
nể nang gì mà đáp thẳng thừng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/em-gai-toi-thich-chiu-kho/chuong-2.html.]
“Chị mày lấy tiền thêm để lắp điều hòa mà cũng mày quản hả? Mày cái gì , mà cứ kiểm soát cả tiền khác?”
“Bếp nóng , mày thử nấu một bữa là !”
“Mẹ ngày nào cũng trong khói dầu nóng hầm hập mà nấu ăn, mồ hôi ướt sũng , áo vắt nước. Mày thấy xót nhưng chị mày thấy xót!”
“Còn mày nữa, ngày nào cũng chui trong phòng điều hòa, đến ăn cơm mà cũng mời năm mời bảy, lấy tư cách gì mà nọ?”
Phương Tuyết phản pháo đến cứng họng, liền giở trò vô lý, túm chặt lấy cửa bếp chịu buông.
“Em cần ! Em cho lắp là cho lắp! Tiền điện nhà miễn phí !”
“Chị chịu nổi chút nóng đấy ? Trước điều hòa thì nấu ăn chắc?”
cái kiểu mặt dày ăn vạ của nó mà tức đến bật .
Được lắm, thích chịu khổ ? Vậy thì chịu cho mùi!
Để “trị” Phương Tuyết cho trò, đăng ký cho ba một chuyến du lịch 7 ngày đến Tam Á.
Tiễn họ lên máy bay xong, trong nhà chỉ còn với Phương Tuyết.
Đến giờ cơm trưa, gọi một phần đồ ăn ngoài, xách thẳng phòng để tận hưởng.
Phần bún xào Tân Cương mới lò còn nóng hổi, hương thơm ngào ngạt lan theo khe cửa, đánh thức Phương Tuyết đang ngủ nướng.
Nó đập cửa phòng rầm rầm, giật mạnh cửa cảnh cáo:
“Dám phiền chị nữa, chị mày vặn gãy cổ mày đấy!”
Phương Tuyết mặt mày khó coi, hừ lạnh: “Ai sợ chị chứ! Chị tưởng em quan tâm chị lắm ?”
“Em hỏi chị, ? Giờ mà còn về nấu cơm? Định để cả nhà c.h.ế.t đói ?”
chỉ tay về phía bếp: “Muốn ăn thì tự nấu, nấu thì nhịn đói. Ở đây ai là hầu của mày !”
Phương Tuyết trừng mắt ngạc nhiên, dám tin: “Chị bắt em… tự nấu cơm? Trong bếp nóng như lò thiêu, nổi mà…”
Nó bỗng im bặt, nhận lỡ lời, mặt đỏ bừng vì hổ.
lạnh: “Ồ, thì mày cũng nóng ? Chị cứ tưởng mày thuộc dạng siêu nhân cảm nhận nhiệt độ !”
“ chuyện đó liên quan gì đến chị? Không nấu thì nhịn.” Nói xong đóng sầm cửa , mặc kệ Phương Tuyết tức đến gào lên ngoài hành lang.
Nó cũng định gọi điện mách lẻo, nhưng sớm mượn điện thoại ba lúc họ , chặn bộ liên lạc của nó .