Gả cho một tên què chết tiệt - 10
Cập nhật lúc: 2025-07-25 21:54:13
Sự xuất hiện của khiến trong phủ rối như tơ vò, đám hạ nhân còn thì thầm đoán già đoán non:
“Chẳng lẽ Yến gia định tạo phản, lôi kéo Trình gia phe?”
Hôm đó đến, đang phơi nắng ngoài cửa phòng .
Sau khi giả vờ đến thăm hỏi phu nhân đầy khách sáo, liền lảng vảng đến chỗ .
Ta mở mắt, thấy , giật cả , tưởng đang mơ:
“Yến Tiêu Thăng?”
Hắn hệt như một con gà trống choai, hùng hổ trách :
“Tốt lắm, lắm. Trước đây thì mặt dày chạy đến tìm , ngọt ngào gọi là ‘lang quân’. Giờ mới mấy hôm gặp, trở nên xa cách, gọi thẳng cả họ tên ?”
Ta thở dài, nổi.
Hắn cũng chẳng định đến gần hơn, chỉ :
“Thấy ngươi vẫn còn sống, bổn công tử yên tâm .”
Ta hỏi:
“Lang quân đến đây là… vì gặp ?”
Hắn bĩu môi, vẻ chán ghét:
“Ngươi nghĩ nhỉ! Chỉ là mệnh mẫu đến thăm bệnh, ngang qua đây vô tình thấy ngươi, tiện miệng vài câu thôi.”
… Ờ.
Ta cũng chẳng thêm, mặt sang chỗ khác, tiếp tục ngẩn cây mới nhú chồi ngoài sân.
Yến Tiêu Thăng im một lúc, khẽ khàng :
“Cứ ru rú trong nhà thế , cẩn thận sinh bệnh đấy. Không việc gì thì ngoài dạo, dạo trời xuân đẽ, đừng phụ tấm lòng của mùa xuân.”
Giọng dịu dàng như , khiến ngỡ lầm, liền ngẩng đầu .
Hắn lập tức trở vẻ ngạo mạn thường ngày, :
“Bổn công tử còn nhiều việc , đây.”
18.
Có lẽ là do thời tiết lên, bệnh của phu nhân cũng dần khá hơn.
Bà còn liệt giường, nhưng tinh thần thì vẫn sa sút nhiều. Suốt ngày bà chỉ gốc cây hải đường nhà, cả ngày trời, chẳng ai bà đang nghĩ gì.
Trình Hoàn Bích đến tìm một , hỏi gì với phu nhân .
Ta chỉ :
“Tỷ, với phu nhân thì gì chứ?”
Nàng nghĩ một hồi, thấy cũng đúng, lặng lẽ rời , trong lòng chất chứa tâm sự.
Nửa tháng , đến sinh nhật của .
Xe ngựa của Trần Ngọc Nhi đến cửa phủ, lúc đó mới nhớ hôm nay là sinh nhật .
“Ta chắc nhà sẽ chẳng ai nhớ sinh nhật , nên đặt sẵn một bàn ở Phúc Mãn Lâu, đặc biệt mừng sinh nhật cho .”
“Trần tỷ tỷ, tỷ quá!” Ta nhào lòng nàng.
Ta quen nàng từ ba năm , cũng chẳng nhớ lúc đó thế nào, chỉ là kiểu “rùa và đậu phụ hợpmắt”, từ đó trở thành bạn , thường xuyên tìm chơi.
Phúc Mãn Lâu là tửu lâu nổi tiếng nhất ở Tấn Đô, đầu bếp ở đây đều là những giỏi nhất thiên hạ.
Hôm nay chỉ Trần Ngọc Nhi, mà còn mấy khuê mật khác cùng đến mừng sinh nhật .
Mọi chuyện trò rôm rả một hồi lâu, món ăn mới dọn lên đầy đủ.
Có lẽ do tâm trạng , chẳng ăn gì cả.
Trần Ngọc Nhi thấy , gắp cho một miếng móng giò:
“Hoàn Châu, móng giò ngon lắm, mau nếm thử . Sinh nhật Châu Châu, ăn thịt heo chứ?”
Ta lời ăn một miếng.
Không ngờ, món ăn mà ở Tấn Đô khen ngon, thấy… cũng thường thôi.
Trần Ngọc Nhi thì thấy ngon, khen ngớt miệng, ăn tám chuyện, từ chuyện Nam chí Bắc, cuối cùng đến Tạ Hoài Chu.
“Hắn đúng là gặp vận may. Chuyện tiêu diệt thổ phỉ truyền đến tai Thánh thượng, hoàng thượng lập tức triệu cung ban thưởng, ban hẳn một rương vàng. Giờ là sủng ái đấy. Gần đây bao nhiêu xếp hàng mời dùng tiệc! Những ngày , hoàng thượng phong Giáo úy, đến Bắc Quận bình loạn . Hình như… hôm nay là ngày khởi hành đấy…”
Từ đó đến nay, từng gặp Tạ Hoài Chu.
Chỉ vài mẩu chuyện vụn vặt về từ miệng khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-mot-ten-que-chet-tiet/10.html.]
Nghe phong Giáo úy, cứ tưởng sẽ ở Tấn Đô.
Không ngờ, Bắc Quận.
Nơi đó vốn yên bình, , sẽ gặp những hiểm nguy gì.
Ta ngẩn , về Trần Ngọc Nhi còn gì nữa, cũng chẳng rõ.
Chỉ bên, thỉnh thoảng gượng, hầu như chẳng ăn gì mấy.
Một lát , một tiểu nhị của Phúc Mãn Lâu bưng một bát mì lên.
Hắn đặt bát mì mặt , tít mắt:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Nghe hôm nay tiểu thư mừng sinh nhật, Phúc Mãn Lâu đặc biệt tặng một bát mì trường thọ, chúc sinh thần cát tường vui vẻ.”
Ta nghĩ nhiều, chỉ nhẹ giọng cảm ơn.
Đưa tay túi thưởng bạc, tiểu nhị liền khoát tay lia lịa:
“Không, , cần thưởng ạ. Đây là mì tặng, tiểu thư cần trả gì .”
Nói liền nhanh nhẹn xuống.
“Phúc Mãn Lâu cũng chu đáo thật.”
Trần Ngọc Nhi thấy , đẩy bát mì về phía , :
“Hoàn Châu, mau nếm thử một miếng .”
Ta vốn chẳng khẩu vị, nhưng vì nể mặt nàng nên cũng cúi đầu ăn một miếng.
Ngay khoảnh khắc đầu lưỡi chạm sợi mì, chấn động.
Hương vị … thuộc đến lạ, như thể từng ăn ở đó .
Ta kinh ngạc bát mì mặt, trong đầu một mảnh hỗn độn, dù nghĩ thế nào cũng nhớ .
Rốt cuộc là… ăn món mì ở ?
19.
Tối hôm đó, mơ.
Khi tỉnh dậy, gối ướt đẫm nước mắt, nhưng chẳng thể nhớ nổi mơ thấy điều gì.
Sáng hôm , gửi mời đến nhà.
Nói là Yến lão phu nhân mở tiệc, chiếm một bãi đất ở phía nam thành để tổ chức giải đấu đánh cầu cưỡi ngựa, mời chúng đến chơi.
Trình Hoàn Bích nhận lấy mời, còn thì từ chối.
Hai ngày nay thấy chút nào, như quả cà tím sương đánh, héo rũ ngóc đầu lên nổi.
Không ngờ buổi chiều hôm đó, Yến Tiêu Thăng đến phủ thăm bệnh phu nhân.
Lúc đúng đang chuẩn ngoài, liền đụng mặt .
Hắn chặn , hỏi:
“Trình Hoàn Châu, ngươi từ chối mời đến dự hội đánh cầu ngựa?”
Ta chẳng tinh thần, cứ cúi đầu lấy chân đá viên đá nhỏ đất:
“Tâm trạng , .”
Hắn khoanh tay, nhướng mày :
“Thật sự ? Trước ngươi năm mươi chín tham gia đấy. Ngươi cố gắng, thể giành trái tim của bổn công tử?”
“Gì cơ? Trước còn đến năm mươi mấy ? Khó quá, đánh , càng nữa.” Ta xong định xoay bỏ .
“Khoan !”
Hắn kéo tay , chậm rãi :
“Hay là thế , ngày mai, nếu ngươi thắng một ván, sẽ đến cửa cầu , thế nào? Ngươi chẳng vẫn luôn chính thất của ? Đây là cơ hội ngàn năm một đấy.”
Lời dứt, lòng chợt d.a.o động.
Mấy tháng qua, bỏ bao công sức, chẳng cũng vì mục tiêu ?
“Chỉ cần thắng một ván là ? Thật chứ?”
Dễ ?
Yến Tiêu Thăng , dường như còn thở phào nhẹ nhõm.
“Thật. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”