Gả cho một tên què chết tiệt - 2
Cập nhật lúc: 2025-07-23 21:42:50
3.
Khách khứa ở tiền viện tới tấp kéo đến.
Ta mới bước , mấy khuê mật chạy chào hỏi.
Vừa chuyện trò qua loa với các nàng, lén liếc khắp bốn phía.
Các công tử trẻ tuổi tới phủ hôm nay, mười lăm năm đều là nhân vật nổi bật triều đình.
Chỉ cần chọn đúng một , khiến động tâm, thì … vinh hoa phú quý sẽ chẳng giới hạn!
Ta ngắm suy tính, ánh mắt chợt dừng ở phía thủy tạ.
Lạ thật… thấy tên què?
Kiếp , đáng lẽ đang ở chỗ đó. Lúc ngang, trượt chân suýt ngã xuống nước, chính đưa tay đỡ một cái.
Vậy mà hôm nay, thủy tạ vắng tanh, chỉ một cây hải đường cô độc nở hoa, lạnh lẽo hiu quạnh.
“Hoàn Châu, ngươi ?”
Một tiểu tỷ cất tiếng hỏi.
Ta vội hồn, lắc đầu:
“Không .”
Thôi bỏ , nhớ tới cái tên què đó gì chứ?
Đã quyết tâm sống để đổi đời, thì tuyệt đối thể dính dáng gì đến .
Hôm nay mặt, chắc là ý trời !
“Chỗ gió lớn, dẫn các ngươi trong nghỉ nhé.”
Ta phấn chấn trở , kéo tay các tỷ định chuyển chỗ chuyện.
Vừa đầu , liền đụng một nam tử áo xanh.
Chàng ngẩng đầu lên chúng , vội chắp tay xin :
“Thất lễ , là tại hạ sơ suất.”
Ta sững , kỹ, chẳng đây là phu quân tương lai của Trình Hoàn Bích ?
Hai mắt sáng rực, suýt nữa buột miệng gọi một tiếng “tỷ phu”, may mà kịp nuốt xuống.
“Khụ, . Là chúng va công tử , xin mới đúng.”
Ta ngắm Từ Thanh Phong, càng càng thấy mới mẻ.
Trong ký ức, là một nam nhân hơn ba mươi, nghiêm túc khô khan như cục gạch. Thế mà hiện tại, dáng vẻ phong nhã ôn hòa, đúng là đầu thấy.
Từ Thanh Phong dừng bước, một thoáng nghi hoặc:
“Cô nương… tại hạ ?”
Không chỉ , mà mỗi về nhà ăn tiệc, Trình Hoàn Bích đều khoác tay vẻ khoe khoang mặt , khiến ngày nào cũng mong yểu mệnh cho xong!
Hạt Dẻ Rang Đường
Ta gượng, bịa chuyện:
“Lúc nãy gọi công tử như thế, nên đoán thôi. À, Từ công tử đang định ?”
Hắn gật đầu hiểu , từ tốn đáp:
“Tại hạ đánh rơi quạt, đang định tìm . Nào ngờ vô tình va các vị.”
Tìm quạt? Ánh mắt chợt lóe sáng.
Nếu nhớ lầm, kiếp chính là lúc Từ Thanh Phong tìm quạt, vô tình gặp Trình Hoàn Bích, nhất kiến chung tình.
Một năm , đỗ trạng nguyên, cưới nàng về nhà, long trọng vô cùng.
Sau khi Trình Hoàn Bích gả cho , cưng chiều đến tận trời xanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-mot-ten-que-chet-tiet/2.html.]
Về ngừng thăng quan tiến chức, còn vì nàng mà giành phong hàm mệnh phụ phu nhân.
Hiện tại, vẫn Trình Hoàn Bích là ai, nếu tay , chen ngang nửa đường, thì phong mệnh phụ phu nhân, chẳng sẽ là ?
Ta ngẩng đầu , nghĩ trái nghĩ , cuối cùng vẫn thấy .
Dù gì cũng gọi là “tỷ phu” suốt nửa đời , giờ mà tay thì… thực sự xuống tay nổi.
mà, cần, Trình Hoàn Bích cũng đừng hòng !
Ta chớp chớp mắt, vẻ nghiêm túc mà :
“Quạt ? Vừa hình như ai đó nhặt một chiếc, hình như… bên thì . Công tử mau hỏi thử xem.”
Ta tiện tay chỉ bừa một hướng.
“Thật ? Đa tạ cô nương, tại hạ vô cùng cảm kích!”
Từ Thanh Phong vui vẻ chắp tay hành lễ, lập tức chạy về phía chỉ.
Hắn khỏi bao lâu, Trình Hoàn Bích bước từ nguyệt môn.
Mặt nàng đen sì như than đá, phía là tiểu nha lẽo đẽo theo , dám hé răng.
Ta híp mắt, phất nhẹ khăn tay chào nàng :
“Tỷ, tới ? Sắc mặt tệ thế, chẳng lẽ vẫn còn giận ?”
Trình Hoàn Bích thấy thì khựng một chút, nghiến răng mặt , như thể trốn ôn thần, sải bước rời .
Ta bóng lưng nàng , khóe miệng kìm mà nhếch lên tận trời.
Chậc chậc… tỷ tỷ, phu quân của tỷ bay mất nha!
4.
Sau khi tiệc, phía Trình Hoàn Bích, lặng lẽ quan sát hàng nam khách đối diện.
Ở Kinh thành Tấn Đô, phong tục khá cởi mở, tuy nam nữ tách bàn, nhưng giống nơi khác dùng rèm che chắn, chỉ cần ngẩng đầu lên là thể rõ mồn một.
Trong lòng thầm tính toán.
Đối diện, vị công tử mặc áo đen là Bùi Cảnh, trưởng tử phủ Trung Dũng Hầu. Mười năm , sẽ kế thừa tước vị.
Chỉ là, Bùi Cảnh vốn kiêu ngạo, chắc sẽ để mắt tới .
Còn Thẩm Như Mặc và Triệu Hà, đều là những hòa nhã, hiền hậu, cũng là trọng thần Hoàng đế tin dùng…
“Hoài Chu, giờ ngươi mới tới!”
Đang suy nghĩ miên man, chợt thấy gọi tên Tạ Hoài Chu.
Ta khẽ giật , ngẩng đầu .
Trong tầm mắt là một áo trắng, cô tịch như tuyết.
Tạ Hoài Chu ở cửa, gương mặt điềm tĩnh, vui, giận.
“Vãn bối tới trễ, mong bá phụ thứ . Chúc mừng bá phụ, phúc trạch dồi dào, nhật nguyệt sáng soi.”
Hắn khom , cúi đầu, phong thái tao nhã đến mức khiến quên mất vốn là một kẻ què.
Cho tới khi, ánh của , chậm rãi nhấc chân, tập tễnh bước đại sảnh…
Dáng vẻ tiên nhân trong thoáng chốc vỡ tan, chỉ còn một kẻ tàn tật đáng thương.
Giống như một bức danh họa tuyệt mỹ từng mảnh từng mảnh xé nát.
Các nam khách chằm chằm Tạ Hoài Chu.
Những cảm xúc , từng chút một, rơi trong mắt : Có sự thương hại, nỗi tiếc nuối, và cả sự hả hê.
Bọn họ tiếc cho một thiên tài trẻ tuổi phế một chân, nhưng trong thâm tâm, cũng mừng thầm vì giờ chẳng còn xứng tầm với họ nữa.