Gả cho một tên què chết tiệt - 7
Cập nhật lúc: 2025-07-25 21:54:09
13.
Chớp mắt một tháng trôi qua.
Ngày công bố bảng vàng, và Trần Ngọc Nhi chen chúc giữa đám đông tìm tên quen.
“Ca ca của đỗ !”
Trần Ngọc Nhi reo lên, đó thêm mấy hàng, sang lắc lắc tay :
“Hoàn Châu, ca ca của cũng đỗ kìa!”
“Muội thấy .”
Ca ca của Trình Hoàn Bích đỗ , chẳng quan tâm.
Ta chỉ thấy cái tên Yến Tiêu Thăng ở đầu bảng, trong lòng như trút gánh nặng.
Ta đang định rời , nhưng như ma xui quỷ khiến, ngoái đầu , soát từ đầu đến cuối, từ cuối đến đầu, bốn trăm cái tên, chỉ để tìm một :
Tạ Hoài Chu.
Thế nhưng… .
Ta xem xem nhiều , vẫn thấy.
Hắn trượt .
Xung quanh bắt đầu xôn xao:
“Ngọc Diện lang quân là trạng nguyên đấy, giỏi thật.”
“Có gì lạ , đỗ mới là lạ.”
“Họ Tạ trượt ? Khó tin thật đấy. Hắn nổi danh khắp Nam Quận từ năm chín tuổi cơ mà, còn chẳng kém gì Ngọc Diện lang quân.”
“Chỉ là hư danh thôi. Mấy năm gần đây thấy bài thơ nào hồn .”
…
Từng lời châm chọc, từng câu móc mỉa, lọt tai mà chói buốt như d.a.o cắt.
Ta chịu nổi, định bỏ thì thấy xe ngựa của Tạ gia từ đằng xa.
Ta thấy Tạ Hoài Chu, nhưng trong lòng chắc chắn đang ở trong xe.
Một tiểu đồng chạy đến, gì đó bên cửa sổ, trong xe lặng lẽ buông rèm xuống, đó xe đầu, rời .
Cảm giác như một bàn tay thít chặt lấy trái tim , khiến thở nổi.
Ta hiểu thế .
Rõ ràng nay luôn ghét , thế mà giờ thấy trượt, lòng nặng trĩu, khó chịu vô cùng.
Về đến nhà, bắt gặp Yến Tiêu Thăng.
Hắn xe ngựa, thấy liền nhoẻn miệng .
Ta thấy ngột ngạt trong lòng, chỉ khẽ gật đầu, rời .
Sáng hôm , trong bữa ăn, cha đột nhiên :
“Nghe Tạ công tử tòng quân .”
Một tiếng sét đánh ngang tai.
Ta sững , tin nổi:
“Cái gì? là… là một sách, còn…”
“Còn là một kẻ què.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Phải, ai ngờ chứ? Bên ngoài đồn rằng, vì trượt kỳ thi mà đả kích quá nặng.”
Ta cắn chặt môi, ngón tay siết chặt đến trắng bệch, vẫn thể tin nổi.
Số phận của kiếp đổi nhanh đến ?
Lẽ nào… là vì mấy lời với ?
Ta siết lấy đôi đũa trong tay, khớp tay trắng bệch như còn máu, trong lòng dâng lên một nỗi hối hận mơ hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-mot-ten-que-chet-tiet/7.html.]
Ta nên những lời với .
Thật , nếu Tạ Hoài Chu màng công danh, sống cuộc đời bình dị, vui vẻ, tranh đoạt… cũng ?
Giờ tòng quân, chẳng sẽ gặp bao nhiêu hiểm nguy.
Lần … là sai .
14.
Ngày thứ ba, bộ Trình phủ lên đường đến chùa Nam Sơn để ăn chay trả lễ.
Trước kỳ thi mùa xuân, Đại phu nhân khấn nguyện Phật. Nay ca ca thi đỗ, đương nhiên đến chùa lễ trả ơn.
Trên đường , , Đại phu nhân và Trình Hoàn Bích chung một cỗ xe ngựa.
Bà nắm tay Trình Hoàn Bích thủ thỉ tâm tình, còn thì… coi như khí.
Chỉ đến khi sắp chùa, bà mới lạnh mặt liếc một cái:
“Ngươi xưa nay vô phép vô tắc, đều mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng Nam Sơn là đất Phật, đừng gây chuyện. Nếu dám loạn, sẽ tha cho ngươi.”
Ta mím môi, mỉm lễ phép:
“Vâng, thưa mẫu .”
Bà vốn chẳng thích gọi “mẫu ”, nhưng chẳng tìm chỗ nào để bắt . Sắc mặt sầm , đầu bước cửa chùa.
Chùa Nam Sơn trong núi, thanh tịnh u nhã, nhưng hương khói thịnh.
Có ít khách hành hương đến cầu khấn, cũng giống chúng đến để trả nguyện.
Cha và ca ca chỉ ở một ngày, vì còn công việc trong triều nên sớm về Kinh, hẹn mười ngày sẽ đến đón chúng .
Đêm ngày thứ ba, trằn trọc mãi ngủ , liền một dạo quanh chùa, lạc một đại điện trông giữ.
Bên trong, tượng Phật uy nghi, trang nghiêm, khiến tự khắc sinh lòng tôn kính.
Ta tiến lên, thắp một nén hương, chắp tay thành kính, âm thầm khấn nguyện.
Nguyện đầu tiên, mong linh hồn của tiểu nương an yên, thể đầu thai nhà .
Nguyện thứ hai, cầu cho kiếp lấy như ý, còn sống nhún nhường sắc mặt khác.
Nguyện thứ ba…
Ta mở mắt, lên ánh mắt từ bi của tượng Phật.
Nguyện thứ ba, mong Tạ Hoài Chu bình an, suôn sẻ, kiếp viên mãn.
Ta quỳ xuống dập đầu, định dậy thì đột nhiên thấy tiếng la hét vang lên từ phía viện, tiếp đó là tiếng giao tranh ầm ĩ.
Ta khựng trong chốc lát, bừng tỉnh, chuyện xảy !
Ta vội vã chạy khỏi chính điện, mắt là một cảnh tượng hỗn loạn: Một toán sơn tặc mang theo đao kiếm xông từ hậu sơn chùa Nam Sơn, các hoà thượng đang cầm gậy chống cự, còn khách hành hương thì đổ xô chạy trốn, cảnh tượng rối loạn vô cùng.
Ta ngờ, chốn đất Phật cũng sơn tặc quấy phá.
Mấy hoảng loạn chạy ngang qua , theo bản năng cũng chạy theo, nhưng giữa lúc , chợt thấy tiếng .
Là mấy nữ khách hành hương, đang bọn sơn tặc kéo .
Ta do dự một chút, cuối cùng vẫn dừng bước, đại điện, nhặt lấy cây hàng ma trượng bằng đồng xanh ở bên cạnh, xông thẳng về phía bọn sơn tặc.
Ta lớn lên nơi phố chợ, đánh lộn để giành miếng ăn là chuyện thường ngày, sớm rèn bản lĩnh, ôm cây gậy nặng bốn mươi cân, dù đánh loạn cũng đủ đập c.h.ế.t vài tên lưu manh.
Thời gian quá gấp gáp, chỉ cứu hai .
May mà phía mấy vị sư chặn bọn cướp, chúng mới cơ hội thoát .
Dưới sự dẫn đường của một tiểu hoà thượng, cả nhóm lợi dụng đêm tối trốn xuống núi, chui một hang đá phía thác nước.
Có vài tên cướp đuổi tới, nhưng phát hiện , đành bỏ .
Không ai cứu thoát, Đại phu nhân cũng dồn hang cùng chúng .
Bà tóc tai rối bù, nước mắt lem nhem đầy mặt, đến mức sắp ngất lịm, miệng ngừng lẩm bẩm:
“Hoàn Bích của bắt … Ta tìm nàng!”
Ta lấy tay bịt miệng bà , sợ bà gây tiếng động, dẫn đám cướp .