Gả cho một tên què chết tiệt - 8
Cập nhật lúc: 2025-07-25 21:54:10
Bóng đêm dày đặc như mực.
Trên núi, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c dứt, thỉnh thoảng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, dù tiếng thác đổ ầm ầm cũng thể át hết.
Chúng ai nấy đều ướt nhẹp, rét run vì lạnh và sợ, chen chúc trong một góc hang, dám thở mạnh.
Cả nhóm, ngoại trừ tiểu hoà thượng dẫn đường, đều là nữ nhân, gặp cảnh sinh tử mắt, dù là phu nhân đoan trang điềm tĩnh, cũng khỏi sợ hãi run rẩy.
Đại phu nhân co ro cạnh , cố nén nước mắt, nắm chặt lấy vạt áo buông.
Ta thầm thở dài trong lòng, ngờ trong thời khắc nguy hiểm , cùng Đại phu nhân sóng vai mà trốn chạy.
Không rõ bao lâu , núi rừng mới yên tĩnh trở .
Tiểu hoà thượng dò xét, về báo: đám cướp cướp phá xong, giờ đang rút sâu trong núi.
Chúng dám về chùa, chỉ thể rời khỏi hang càng sớm càng , tìm ngôi làng gần nhất để cầu cứu.
Mọi đều đồng ý.
Chỉ Đại phu nhân, như phát điên, liên tục cầu xin :
Hạt Dẻ Rang Đường
“Không thể ! Hoàn Bích bắt ! Hoàn Châu, ngươi với tìm nàng ? Có thể nàng vẫn còn ở trong chùa… thủ của ngươi giỏi thế, cứu thì… cứu cả tỷ tỷ ngươi với!”
Ta lạnh mặt:
“Mẫu , trong chùa còn cướp còn . Mẫu định để chịu c.h.ế.t ?”
Nói xong, hất tay bà , rời .
bà nhào đến níu lấy , quỳ xuống mặt, giọng nức nở:
“Hoàn Châu… cầu xin ngươi… cầu xin ngươi đấy… Cứu lấy Hoàn Bích …”
Bà đến tan nát cõi lòng, một nữ nhân từng cao cao tại thượng, khinh khỉnh sai bảo , giờ đây thảm hại như con ch.ó ướt mưa, còn chút dáng vẻ ngày thường.
Tiểu hoà thượng dẫn về phía quan đạo, ai dám vì chúng mà chần chừ, chỉ còn và Đại phu nhân miệng hang.
Ta bao giờ… ở cạnh bà như thế .
Ta lên ngọn núi, lửa cháy bùng bùng, ngôi chùa chìm trong biển lửa.
Khói đen cuồn cuộn, như một con quái vật khổng lồ, đang gườm gườm .
Rất lâu , khẽ thở dài, bà :
“Mẫu , nay vẫn cho rằng thô lỗ, giáo dưỡng, nhưng từng nghĩ… sẽ một ngày, quỳ xuống cầu xin cứu nữ nhi của ?”
Bà chỉ , chẳng buồn để tâm đến lời mỉa mai của , giọng nghẹn ngào:
“Ta sai , Hoàn Châu … Ta đối xử với ngươi, đáng chết… Hoàn Bích là đứa bé ngoan, nàng từng ngươi nửa câu nào!”
Ta lạnh nhạt:
“Tiểu nương của cũng từng câu nào … Thế mà vẫn hại c.h.ế.t tiểu nương.”
Bà ngây , buông tay , như thể tin nổi điều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-mot-ten-que-chet-tiet/8.html.]
“Thì ngươi vẫn hận … vì nghĩ g.i.ế.c c.h.ế.t tiểu nương của ngươi? Sao ngươi nghĩ ? Ngày đó gì các …”
Ta khẩy:
“Không gì? Người ném chúng căn nhà nát rách nát, gió lùa tứ phía, đoái hoài, cho cha đón về phủ, mặc cho thiên hạ chà đạp mắng chửi, để tiểu nương bệnh nặng c.h.ế.t trong cô độc… gì, quên cả ?”
Bà như dồn đến đường cùng, phẫn nộ gào lên:
“Vậy ngươi còn thế nào nữa?!”
Bà gần như mất kiểm soát, cắn răng hét:
“Nàng là nha hồi môn của , là tin tưởng nhất, mà trèo lên giường của phu quân lúc đang mang thai!”
“Ngươi đối xử với nàng ? Ngươi bao nhiêu nàng c.h.ế.t ? Ta thể vu cho nàng một tội danh, lôi quan phủ, khiến nàng c.h.ế.t nhắm mắt, nhưng !”
“Ta nể tình chủ – tớ, tha cho nàng một mạng, cho nàng nơi ăn chốn ở… Thế mà vẫn đủ nhân từ ?!”
Ta từng nghĩ rằng Đại phu nhân chí ít cũng hiểu độc ác đến mức nào.
Không ngờ, trong lòng bà , bản vẫn là nhân từ, hóa điều là .
Ta thất vọng tột cùng, lắc đầu :
“Đại phu nhân, rõ mà, tiểu nương của là nhát gan sợ rắc rối, luôn trung thành với , tiểu nương căn bản ý định quyến rũ cha .”
“Một nữ nhân yếu đuối như tiểu nương, nếu cha , tiểu nương thể phản kháng nổi ? Người thật sự phụ lòng tiểu nương, từng nghĩ đến ?
“Ta luôn chê con vô phép, chống đối . Không sai, oán khí, nhưng vì bản , mà vì tiểu nương của đáng như thế.
“Trong những năm sống ở tiểu viện, tiểu nương mỗi ngày đều nhớ đến . Tiểu nương năm sáu tuổi theo , là dạy tiểu nương sách chữ, dạy tiểu nương pha . Mùa xuân, hai cùng ngoại ô hái rau dại, chơi giả gia đình. Mùa đông, hai bên giường may vá, tựa sưởi ấm.
Tiểu nương cứ nhắc mãi, tiểu nương với , nhưng rõ ràng hại nhất là tiểu nương, mà ngày nào cũng mong tha thứ.
“Tiểu nương của là như , mà chỉ coi tiểu nương là con hồ ly dụ dỗ chồng , từng gặp mặt, cũng chịu tiểu nương một câu, càng bao giờ bênh vực. Người , xứng đáng nhận sự kính yêu của tiểu nương , thưa Đại phu nhân?”
Có lẽ những lời … cuối cùng cũng khiến bà bừng tỉnh.
Bà bỗng nhớ … từng, nhiều năm về , tiểu nương và bà là những tỷ thiết nhất.
Đại phu nhân trân trân , cả run rẩy:
“Ta… …”
Bà thể phản bác gì.
Chỉ một thoáng , bà như cát đổ, quỵ gối sụp xuống đất, thì thào:
“Không … Không như mà…”
Bà nghẹn ngào đến thốt nên lời, lấy tay che mặt, đến mềm nhũn như một vũng bùn.
Ta lặng lẽ bà một lát, hít sâu một , ép bản trấn tĩnh .
Sau đó, đầu về phía ngôi chùa.
Cuối cùng, vẫn cúi nhặt lấy cây Hàng Ma trượng đặt bên cạnh, xoay bước lên núi.
Có lẽ… Trình Hoàn Bích thực sự vẫn còn trong đó.
Ngôi chùa bốc cháy, nếu nàng còn ở trong … chẳng sẽ thiêu sống ?