HẠC XUNG THIÊN - 7
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:38:22
Ngân Lang chân mềm nhũn, ngã xuống đất, thốt nổi một lời.
Nàng chứng kiến tất cả—nhành kiếm lan vốn vô tình rơi xuống như lời tiểu tư .
Ta cúi đầu bàn tay , đó còn đọng mấy giọt nước, vẫn phảng phất hương hoa thanh nhã dịu dàng.
Gáy ướt lạnh, đưa tay lên chóp mũi khẽ ngửi, dường như hương hoa vẫn quẩn quanh.
Khóe môi cong nhẹ, chỉnh cây trâm bích ngọc uyên ương mà Bùi Mạc tặng, giọng trong trẻo như dòng suối lạnh:
"Mời công tử lên nhã gian lầu hai."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
10
Hương khói lượn lờ từ lư hương, đoan chính bức bình phong, lặng lẽ dõi theo bóng chậm rãi tiến phòng.
Hắn cầm tay nhành kiếm lan, dừng bước bình phong, hề xa hơn, chỉ chắp tay thi lễ:
"Phu nhân, tại hạ thất lễ ."
"Công tử quá lời." Giọng nhẹ nhàng, mềm mại mà như ẩn chứa một tầng ý vị tỏ, "Ta cắm hoa bên cửa sổ, lỡ tay đánh rơi nhành kiếm lan xuống , thất lễ là mới đúng."
Lúc , hạ nhân dâng . Ta dậy, vòng qua bình phong, chạm ánh mắt , khẽ :
"Mời công tử thượng tọa."
Người đàn ông cũng khẽ , rõ là vui chẳng màng. Chúng cùng xuống đối diện .
Hương vấn vít, đặt nhành kiếm lan lên bàn, chậm rãi :
"Tiệm sách bài trí độc đáo, sách vở phong phú, phu nhân quả là tâm tư tinh tế."
Ta nâng tay rót , giọng thản nhiên:
"Chốn khuê phòng quạnh quẽ, chỉ là tìm thú vui giếc thời gian mà thôi. Công tử thích tranh sơn thủy của Ngô Xuyên Cư Sĩ?"
Hắn đáp lời dứt khoát:
"Không hẳn là thích, chẳng qua vật thị trường giá mà hàng, nên thuận theo phong nhã ."
Ta cúi mắt nhành kiếm lan héo rũ, nhịp tim rối loạn từ lúc nào hóa thành cơn đau sắc nhọn, nhưng cảm xúc của bình tĩnh đến lạ:
"Ta còn một bức di tác của Ngô Xuyên Cư Sĩ. Nếu công tử , mười ngày , thể sai đem đến."
Người đàn ông khẽ nhướng mi, đôi mắt thâm trầm, sâu như hồ băng, chăm chú quan sát hồi lâu, bỗng nở một nụ thanh tao thoát tục:
"Vậy thì phiền phu nhân ."
Dứt lời, dậy rời .
Ta cúi đầu hành lễ, chợt thấy một bàn tay thon dài, xương cốt phân minh đưa đến mặt.
Trên tay là một chiếc khăn lụa trắng, thêu hoa văn chìm tinh tế.
Bàn tay thô ráp rộng lớn như Bùi Mạc, mà tựa như trúc xanh cơn mưa, cứng cáp mà thanh thoát.
Giọng trong trẻo mà vang vọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hac-xung-thien/7.html.]
"Phu nhân, tay còn vương giọt nước."
Ta cẩn thận nhận lấy, nhưng cố tình tránh , để ngón tay chạm tay dù chỉ một chút.
Tiếng bước chân dần xa, lặng yên nhành kiếm lan, bỗng chốc mất sức lực, mềm nhũn tựa ghế.
Như thể trải qua một cơn đại kiếp, cây trâm vàng tóc khẽ lay động, luồng khí kìm nén trong lồng n.g.ự.c cuối cùng cũng thể thở .
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y che miệng, đến chính cũng phân rõ, đây là vì hồi hộp vì vui mừng.
Hồi lâu , siết chặt chiếc khăn lụa trắng, chậm rãi đưa lên chóp mũi, nhẹ nhàng hít một .
Hương thơm nồng đượm, nhưng dư vị lạnh lẽo ngọt ngào.
11
Hôm đó, trở về Hầu phủ muộn hơn thường lệ một canh giờ.
Suốt dọc đường, Ngân Lang gì, cơn d.a.o động mãnh liệt qua , chỉ còn cảm giác chóng mặt vì buông lỏng. Ta lặng lẽ chiếc khăn lụa trong tay.
Xe ngựa dừng , Ngân Lang đỡ xuống, do dự hồi lâu mới mở miệng:
"Tiểu thư, hôm nay—"
"Suỵt." Ta đưa ngón tay chạm lên môi, giọng khẽ như thở, "Ta đang gì."
Sắc mặt Ngân Lang tái nhợt, đưa chiếc khăn cho nàng:
"Cái , cứ để chỗ ngươi."
Cửa lớn mở, gia đinh vội vã bước :
"Phu nhân, thế tử gia hạ triều trở về vẫn luôn tìm !"
Lòng bàn tay và gáy ướt đẫm mồ hôi. Trên đường về Phù Vân Viện, bỗng nghĩ—liệu khi Bùi Mạc từ Huy Xuân Phường trở Hầu phủ, từng bất an như ?
Không.
Ý nghĩ nảy lên, trái tim đang đập loạn liền nâng đỡ một cách vững vàng.
Ta thậm chí còn thả chậm bước chân. Khi thấy đám nha lo lắng chạy đón, vẫn thể mỉm trấn an:
"Sao ?"
Đào Xuân ghé sát tai thì thầm:
"Thế tử gia về nổi giận, hỏi bao nhiêu ."
Hơi thở gấp gáp, nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình thản bước nội thất.
Bùi Mạc chắp tay lưng, kịp để lấy nhịp thở, lạnh giọng chất vấn:
"Hôm nay nàng đến Huy Xuân Phường?"
Một cơn chua xót sắc bén đ.â.m cổ họng, còn tứ chi căng cứng như đang ngâm trong dòng nước ấm, tâm tư hỗn loạn đến mức nhất thời thể lên tiếng.