Hậu Cung Máu Lệ
Chương 3
11
Từ sau khi từ hôn, bệ hạ cảm thấy áy náy với Ôn gia.
Hạ chỉ phong ta làm Chiêu Linh quận chúa, trước sau thăng quan cho phụ thân ta cùng hai ca ca.
Ôn gia nhất thời danh tiếng càng thêm nổi bật.
Nhưng danh tiếng càng lớn cùng việc ta bị từ hôn, càng không có người dám cưới.
Nhưng vào lúc này, Tuyên Vương ngốc nghếch đột nhiên lên triều, lần đầu tiên miệng lưỡi rõ ràng nói với bệ hạ muốn thành thân.
Tuyên Vương tuy rằng ngây ngốc, rốt cuộc là con ruột của bệ hạ, làm sao có thể không đau lòng?
Bệ hạ liền lập tức hạ lệnh chọn công chúa cho Tuyên Vương.
Nhưng Tuyên Vương lại lắc đầu, chỉ vào ca ca ta nói:
“Ca ca này sinh ra rất đẹp, muội muội tự nhiên cũng sẽ không kém, hài nhi muốn cưới muội muội của hắn.”
Trong lúc nhất thời, bên trên yên lặng, an tĩnh đến ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Thái tử nghe vậy tức giận đến sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, nhưng ngại thân phận lại không tiện nói gì.
Bệ hạ cũng bị cả kinh thay đổi sắc mặt, nhưng trầm mặc không có đáp ứng cũng không có cự tuyệt.
Phụ thân và ca ca ta trong lòng giận dữ, lập tức quỳ xuống nói:
“Nữ nhi của thần vừa trải qua phong ba từ hôn, tạm thời không muốn đàm hôn luận gả.”
“Đương nhiên, nữ nhi Ôn gia vì bệ hạ tận tụy cống hiến, đến chết mới thôi, tuyệt không oán hận. Hết thảy để cho bệ hạ quyết định.”
Một phen vừa nghe như là đang bày tỏ lòng trung thành, nhưng thực chất ngầm hàm chứa sự mỉa mai.
Phụ thân cùng ca ca rốt cuộc là luyến tiếc ta phải chịu ấm ức.
Sau đó ta quỳ xuống trước bệ hạ và nói:
“Tuyên Vương phong độ xuất chúng, dung mạo thanh tú, thần nữ nguyện ý gả cho Tuyên Vương.”
Phụ thân cùng ca ca kinh hãi, giận dữ mắng: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì, mau câm miệng.”
Ta nhìn họ một cách kiên định:
“Hài nhi không nói bậy, xin phụ thân cùng huynh trưởng thành toàn.”
Tiếp theo ta cùng Hách Liên Quyết quỳ gối trước mặt bệ hạ:
“Thỉnh bệ hạ thành toàn.”
Bệ hạ trầm mặc thật lâu, hỏi:
“Nhiễm Nhiễm, ngươi thật sự nguyện ý? Ngươi có biết……”
Ta ngắt lời bệ hạ: “Thần nữ biết, Tuyên Vương mặc dù ngốc nghếch, nhưng tính tình vốn lương thiện, tâm tư thuần lương. Thần nữ nguyện ý.”
Cuối cùng bệ hạ vẫn ban hôn cho chúng ta.
Dù sao hắn vẫn không yên tâm ta gả cho người không thuộc hoàng thất.
Thái tử tức giận nhìn qua, biểu tình u ám hoàn toàn không che giấu được.
Mà ta cùng Hách Liên Quyết ở nơi mọi người không nhìn thấy, nhìn nhau cười một cái.
12
Sau khi bãi triều, Hách Liên Quyết lập tức tới đưa sính lễ cho ta.
Vừa tới cửa phủ, Thái tử đã tới.
Hắn ở cửa kêu gào, nói:
“Ôn Thanh Nhiễm, đầu óc ngươi thật lạ lùng?”
“Không muốn làm Trắc phi của ta, lại muốn gả cho người ngốc nghếch kia chỉ vì vẻ ngoài của hắn, ngươi điên rồi sao?”
“Nể tình ta và ngươi là thanh mai trúc mã, bây giờ nếu ngươi hối hận, ta còn có thể giúp ngươi cầu phụ hoàng, để cho người thu hồi thánh chỉ, bằng không về sau ngươi khóc cũng không kịp.”
Ta ở trong phủ nghe hắn hô to gọi nhỏ, trong lòng càng thêm mỉa mai.
Vì thế liền dắt Hách Liên Quyết đi tới trước mặt hắn.
Hắn thấy ta và Hách Liên Quyết tay trong tay, giận dữ nói:
“Các ngươi còn chưa thành thân, đã thân mật như thế, còn ra thể thống gì?”
Ta cười nhạo nói:
“Người và Tạ Quân chưa thành thân, ngay cả hài tử cũng có, còn không biết xấu hổ nói chúng ta?”
Thái tử bị ta nói cho đỏ mặt, tức giận đến phát run.
Ta lại nói:
“Về phần người nói Tuyên Vương ngốc nghếch, ta thấy chưa chắc, so với người, ta cảm thấy Tuyên Vương tốt hơn nhiều, ít nhất Tuyên Vương còn có một khuôn mặt đẹp, không giống người cái gì cũng xấu.”
Nghe ta nói như vậy Hách Liên Quyết thừa cơ ôm ta vào lòng, cười đến càng rực rỡ.
Thái tử thấy vậy tức giận không nhẹ, cắn răng nói:
“Có lúc ngươi sẽ hối hận.”
Nói xong, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
Hách Liên Quyết nhìn bộ dáng diễu võ dương oai của ta, khóe miệng mỉm cười, tựa hồ còn mang theo chút cưng chiều.
13
Không lâu sau bệ hạ lệnh cho Thái tử đi Giang Nam cứu trợ thiên tai.
Trước khi Thái tử đi, Tạ Quân ở cửa thành tiễn đưa, khóc rất sầu thảm.
Thái tử không nỡ, trì hoãn thời gian xuất phát, quyết định mang theo Tạ Quân cùng đi.
Năm nay Giang Nam gặp mưa to, lũ lụt phá vỡ đê đập, chết đuối không ít dân chúng, còn có rất nhiều dân chúng trôi dạt khắp nơi, ăn không no bụng, còn có người đổi con mà lấy cái ăn, cứu trợ thiên tai trở nên cấp bách.
Nhưng Thái tử lại vì một nữ nhân mà trì hoãn thời gian xuất phát, thật không biết nên nói gì cho phải.
Lại trải qua mấy ngày nghỉ ngơi hồi phục, Thái tử cuối cùng cũng mang theo cái gọi là thần nữ xuất phát.
Dọc theo đường đi dài đằng đẵng, đi một chút dừng một chút, không giống như là đi cứu trợ thiên tai, càng giống như là đi du sơn ngoạn thủy.
Sau khi đến nơi, hắn không có lập tức điều tra rõ tình hình cụ thể của thiên tai, an trí lưu dân, phát lương thực cứu trợ thiên tai, ngược lại bởi vì Tạ Quân một câu thích phong cảnh Giang Nam, mang theo nàng ta du ngoạn xung quanh.
Sau khi tin tức truyền về trong kinh, bệ hạ giận dữ, mắng thẳng Thái tử là nghịch tử, không xứng với vị trí Thái tử.
Xem ra không cần chúng ta động thủ, chính hắn cũng sắp xong rồi.
14
Tại thời điểm mấu chốt này, ta mang theo Hách Liên Quyết đi gặp bệ hạ.
Ta nói với bệ hạ, thời niên thiếu ta tình cờ gặp thần y ở Giang Nam, có thể chữa khỏi chứng ngốc nghếch của Tuyên Vương.
Thỉnh cầu bệ hạ cho phép ta mang theo Hách Liên Quyết đi Giang Nam chữa bệnh.
Bệ hạ nghe xong mừng rỡ, lập tức đáp ứng.
Cứ như vậy ta cùng Hách Liên Quyết ngựa đi không ngừng tới Giang Nam.
Sau khi đến Giang Nam, chúng ta ngoài mặt lấy danh nghĩa tìm kiếm danh y, trên thực tế bôn ba khắp nơi tìm hiểu tình hình thiên tai, liên lạc quan viên tìm kiếm con đường giải quyết, cuối cùng lấy cờ hiệu Tuyên Vương xây dựng đê đập, cứu tế nạn dân.
Chờ Thái tử phục hồi tinh thần lại, thanh danh Tuyên Vương yêu dân như con đã truyền khắp Giang Nam, thậm chí còn truyền về kinh đô.
Lúc ban sư hồi triều, Thái tử ở trên triều đối chọi gay gắt với Tuyên Vương, nhưng Tuyên Vương vẫn giả bộ, chỉ nói hắn cảm thấy bách tính ngay cả cơm cũng ăn không nổi thật đáng thương, hết thảy đều là ta dạy hắn.
Nghe vậy bệ hạ không nghi ngờ gì hắn, phong Tuyên Vương làm Thân vương, phong ta làm Chiêu Lăng công chúa, khen Ôn gia dạy dỗ tốt, cũng tức giận trách cứ Thái tử, quyết định cấm túc để hắn tỉnh ngộ.
Sau đó, bệ hạ lén truyền ta va Tuyên Vương đến ngự thư phòng, hỏi:
“Nhiễm Nhiễm, có tìm được danh y không? Bệnh tình của Quyết nhi có chuyển biến tốt không?”
Hách Liên Quyết tự mình trả lời, nói: “Phụ hoàng, thần y nói bệnh của hài nhi có thể trị, liên tục trị liệu một tháng là có thể khỏi hẳn.”
Bệ hạ nghe Hách Liên Quyết nói chuyện có trật tự, không giống như trước ấp úng, cao hứng đến đỏ hốc mắt.
Hắn cứ vỗ vai ta và nói:
“Quả vương thật sự chọn cho Quyết nhi một thể tử tốt.”
“Nếu không phải ngươi, Quyết nhi chỉ sợ cả đời ngốc nghếch. Quả vương phải cảm ơn ngươi.”
Ta lập tức quỳ xuống nói:
“Thần nữ không dám, đây là bổn phận của thần nữ.”
Hoàng thượng thở dài một hơi, nói:
“Ngươi là một cô nương tốt, là Thái tử nhìn người không rõ, không biết quý trọng.”
“Đáng tiếc.”
Nói xong, bệ hạ liền cho chúng ta xuất cung.
15
Trên đường Hách Liên Quyết đưa ta trở về, đột nhiên xuất hiện một đống hắc y nhân, không phân tốt xấu lao tới giết chúng ta.
May mà Hách Liên Quyết không phải là hoàng tử ngốc nghếch không có võ công.
Nếu không chúng ta có thể chết mà không có chỗ chôn.
Sau khi Hách Liên Quyết giải quyết xong sát thủ cuối cùng.
Ta hỏi hắn: “Là ai phái tới, trong lòng ngươi có biết không?”
Hách Liên Quyết nheo mắt, đáp: “Xem chiêu thức, giống ẩn vệ của Đông cung.”
Chúng ta nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ.
Ta lạnh lùng nhìn thi thể đầy đất: “Xem ra hắn thật đúng là tự mình muốn tìm chết.”
Ta lập tức sai người thông báo cho bệ hạ chuyện ta và Tuyên Vương bị ám sát.
Bệ hạ giận tím mặt, lập tức phái người truyền Thái tử vào cung.
Chuyện gì xảy ra sau đó, ta không rõ lắm.
Nhưng nghe nói lúc Thái tử xuất cung lưng bong da tróc thịt.
Trải qua hai chuyện cứu trợ thiên tai và ám sát, e là bệ hạ đã bắt đầu thất vọng đối với Thái tử.