Hệ Liệt Âm Quẻ Môn - Linh Dị - Chương 2: Chiêu Tài Minh Miêu 2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:36:59
Trong lòng chút tiếc nuối nên lời.
lúc định rời , một giọng nam khàn vang lên bên tai.
"Sao thế lão ? Bạch gia xuống nước như thế , cô còn cứng đầu chịu ?"
Mèo... Con mèo đang chuyện ?
cảm thấy chân bắt đầu run.
Giữa ban ngày ban mặt, gặp chuyện ?
Mấy thứ giờ ngang ngược đến thế ?
"Cô run rẩy cái gì? Vừa nãy kéo chẳng mạnh tay lắm ?"
Mèo đen sát chân , cái đuôi nhẹ nhàng quấn lấy.
Lạnh ngắt.
"Đẩy ! Đẩy nữa !"
Thấy nhúc nhích, giọng càng đắc ý: "Đẩy thêm cái nữa xem nào!"
Rõ ràng là chuyện đáng sợ, nhưng buột miệng: "Đẩy thì ?"
"Trời đất ơi, cô giỏi quá đấy!"
Giọng nam trở nên bực bội.
Cục bông đen bám lấy chân , nhanh như chớp leo lên vai vững: "Bạch gia đến cứu cái mạng chó của cô, mà cô đối xử như thế với đấy ? Bạch gia đây cho cô một ân huệ, cô đá xuống rãnh?"
Không vì lời bông đùa nãy giờ , nhưng sự sợ hãi trong dần tan biến.
Mèo đùa thì thể xa đến mức nào chứ?
Cảm nhận lông mềm mại quét qua quét mặt, kỳ lạ là hề cảm thấy khó chịu.
Có lẽ vì nó là mèo tinh, nên gây dị ứng.
cục bông đen, lòng bàn tay ngứa ngáy.
Cái đuôi trơn mượt thế , sờ sẽ cảm giác thế nào nhỉ.
Vừa nghĩ, phụ họa lời của cục bông: "Cảm ơn Miêu thần đại nhân cứu mạng chó của ."
Dù chẳng cứu ở .
"Biết là !"
Cục bông đen đầy tự hào: "Cô mất bao công sức, đánh bao nhiêu trận để cứu cô ? Chẳng Bạch gia bớt lo chút nào."
"Ví dụ?"
"Ví dụ tiền cô tiêu!"
Giọng của cục bông đen trở nên thấp và nghiêm túc: "Cô , tiêu tiền của Minh Miêu, sẽ trả giá bằng mạng sống ?"
c.h.ế.t sững.
Minh hôn thì từng qua , nhưng Minh Miêu là gì?
Thấy ngơ ngác, cục bông dùng đuôi quất một cái: "Cô nghĩ xem, gần đây khoản thu lớn nào ."
lắc đầu.
chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, mỗi tháng nhiều lắm cũng kiếm 1 vạn, thì thể khoản nào... Không đúng.
đột ngột đầu, đối diện với đôi mắt xanh của nó.
Mấy ngày , trúng một khoản lớn từ xổ , mua cho mấy căn nhà và nhiều đồ xa xỉ.
Chẳng lẽ, cục mèo đen tìm nhầm ?
Không manh mối nào, nắm lông đen tỏ một bộ dạng chịu rời .
đành đưa nó về nhà cùng .
Không thứ là , cũng dám để và mèo của bà tiếp xúc với nó.
Nhân lúc Tiểu Hắc Đoàn đang ngang nhiên tuần tra khắp nhà để "xác định lãnh thổ," lấy điện thoại và gửi cho một tin nhắn:
【Mấy ngày tới con chút việc bận, cứ chăm sóc thật , tạm thời đừng qua đây nhé.】
Tin nhắn gửi , mãi thấy hồi âm.
Đây là điều từng xảy đây.
Cảm giác bất an một nữa trỗi dậy.
Rốt cuộc, chuyện mà quên là gì?
"Không sai , nơi đầy mùi của Minh Miêu."
Tiểu Hắc Đoàn khi tuần tra xong, leo lên vai , giọng điệu nặng nề: "Không ngờ đấy, nhỏ con mà tiêu tiền cũng ghê gớm thật. Khí trong căn nhà dày đặc đến mức sắp thành thực thể ."
"Hả?"
mờ mịt quanh căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách của .
Căn nhà diện tích lớn, nhưng trang trí sang trọng, trông như tiêu ít tiền.
vấn đề là, căn nhà chỉ thuê thôi mà.
Đồ của khác cũng thể tính lên đầu chứ?
con mèo đen, chút nghi ngờ: "Mày lừa đấy chứ?"
"Phì phì phì, cô đang cái gì ! Đôi mắt của Bạch gia đây từng sai bao giờ."
Tiểu Hắc Đoàn tức giận, lông dựng ngược.
Nó nhảy lên nhảy xuống trong phòng, lôi một đống đồ: "Cô , mấy thứ của cô ?"
Những chiếc túi hàng hiệu, đủ loại mỹ phẩm, và cả một xấp giấy tờ nhà đất đỏ xanh dính nước bọt.
Những thứ đều là đưa tới trong mấy ngày qua.
Bà bà trúng , nhiều tiền quá tiêu cho hết, nên mang hết đến cho .
ý của Tiểu Hắc Đoàn, mấy thứ đều là bùa đòi mạng ?
lý do gì để hại mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/he-liet-am-que-mon-linh-di/chuong-2-chieu-tai-minh-mieu-2.html.]
Trong khoảnh khắc như tia chớp, câu của tại bệnh viện chợt vang lên trong tai:
"Ai bảo máy đưa tiền cho mày, mày là cố ý hại c.h.ế.t nó !"
Chẳng lẽ, tiền trong tay thực sự vấn đề?
Mẹ cho đưa tiền cho , vì bà bệnh của là thứ mà tiền thể chữa ?
Thời tiết hôm nay gần 40 độ, mà toát một mồ hôi lạnh.
Xổ !
, bà trúng xổ . Chỉ cần xem thông báo kết quả xổ gần đây là thể tất cả.
vội vàng , chạy phòng ngủ, mở máy tính, nhập từ khóa, nhanh chóng lướt qua thông tin.
Dựa theo giá trị mấy thứ mua cho , ít nhất cũng năm triệu.
so sánh thông tin, từng chút một tìm kiếm.
Không ở thị trấn lân cận, ở thành phố gần nhất, thậm chí cả tỉnh cũng .
Vậy tiền của từ mà ?
Bà chỉ là một phụ nữ nông thôn bình thường, nhiều tiền như thế?
"Con đang xem gì thế?"
Giọng của vang lên lưng.
Da đầu căng lên, theo phản xạ đóng sập máy tính .
"Mẹ, đến từ lúc nào ?"
Mẹ ở cửa, ánh mắt khó hiểu: "Vừa nãy con đang xem gì ?"
"Con... con xem gì cả, chỉ nghịch máy tính một chút thôi."
nuốt nước bọt, vội vàng chuyển chủ đề: "Mẹ, chẳng đang ở bệnh viện chăm con , qua đây ?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Mẹ trả lời, đến bên cạnh , xoa đầu : "Còn đau ?"
Giọng bà dịu dàng, mang theo sự thương xót.
"Mẹ cố ý, chỉ còn mỗi con thôi. Nếu con chuyện gì, sống nổi."
Giọng nghẹn ngào: "Mẹ chỉ quá sợ, sợ con thiết với con, sẽ nghĩ xa, bỏ mà . Mẹ bình thường, nhưng thực sự sợ."
Mắt cay xè.
Là hưởng lợi từ sự thiên vị của , thể trách bà. chỉ thể đối xử với gấp đôi, coi như để bù đắp cho .
ôm lấy eo : "Mẹ, con sẽ bao giờ bỏ ."
"Thật ?"
Mẹ rạng rỡ, kéo tay ngoài: "Mẹ mua cho con nhiều thứ lắm, nhanh thử xem!"
.
Nghĩ đến tiền lớn rõ nguồn gốc của , nghĩ đến lời con mèo đen , lưng bỗng lạnh toát.
"Mẹ, mấy thứ đó con thiếu, đưa tiền cho con ."
Có tiền, thể đóng viện phí cho .
"Không ."
Mẹ kiên quyết: "Lúc còn nhỏ, từng chịu ít khổ vì sinh con gái, bây giờ khó khăn lắm mới một đứa con gái, nhất định cho con những gì nhất."
chần chừ theo khỏi cửa, lúc mới nhớ đến tình trạng bừa bộn trong phòng khách.
Còn nghĩ giải thích với thế nào, thấy phòng khách sạch sẽ một chút dấu vết nào.
Một cái đuôi đen từ ghế sofa thò , ngoắc ngoắc.
Tâm trí định , về phía đống đồ mang đến.
Lại là một đống hàng hiệu nổi tiếng, xa xỉ phẩm.
Những món hàng hiệu giữ giá, lúc mua thì đắt như vàng, bán thì một phần mười là may .
Không cần nghĩ cũng , đây là cách cố ý ngăn mang chúng bán.
Mẹ huyên thuyên, lượt đưa mấy món đồ tay .
Hai cánh tay đeo đầy, đeo thêm lên cổ .
Khi vén tóc lên, động tác của bà bỗng nhiên khựng .
Bà đưa tay nhặt từ vai một sợi lông mèo, giọng lạnh lùng: "Con nuôi mèo ?"
"A, ! Con dị ứng lông mèo mà, thể nuôi mèo ."
Giọng càng càng nhỏ.
Không đúng, nếu thực sự dị ứng lông mèo, tại bao lâu nay phản ứng gì?
Và con mèo đen đó, lẽ nào nó thực sự tồn tại?
"Không là ."
Mẹ nhét sợi lông túi áo: "Dị ứng chuyện nhỏ, nhất định chú ý!"
qua loa đáp .
Sau khi ăn tối xong với , bà mới xách một nồi canh khỏi cửa.
"Mẹ đưa cơm cho con đây – giờ con yên tâm chứ?
"Sau thăm thì cứ quang minh chính đại mà , đừng lén lút nữa.
"Mẹ chuyển tiền tài khoản của con . Đừng nghĩ đến chuyện bán mấy món cho nó nữa. Con gái thì ăn diện cho một chút."
Mẹ rời , Tiểu Hắc Đoàn từ gầm ghế sofa chui , kéo tay .
"Nhanh lên, nhanh lên! Đã chẳng sống thêm bao lâu , còn đeo mấy thứ . Mau tháo xuống!"
ngoan ngoãn tháo hết vòng tay .
Nói cũng lạ, khi tháo vòng tay rời khỏi , cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn hẳn.