Hệ Liệt Âm Quẻ Môn - Linh Dị - Chương 31: Dạ Quỷ Gõ Cửa 2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:37:38
Mẹ đang cầm vài con gà chết, sân nhảy dựng lên:
"Nhà ai xích chó cho cẩn thận, để nó cắn c.h.ế.t hết gà nhà !
" mà bắt băm vằm nó . Không hôm nay nhà chuyện gì !"
Hôm nay là ngày cuối cùng của tang lễ, nhiều họ hàng trong tộc đến từ sớm để giúp đỡ.
Thấy ầm lên, họ nhanh chóng vây hỏi han:
"Gà hôm qua vẫn đang yên ? Sao tự nhiên c.h.ế.t hết thế ?"
" thấy chắc mua gà bệnh !"
"Không ý gì , nhưng nhà chuyện của bà cụ nhà là hỉ tang, dù tiết kiệm đến mấy, cũng thể dùng đến gà bệnh lúc chứ."
"Gà bệnh cái gì mà bệnh!"
Bản dịch đăng kênh Thế Giới Tiểu Thuyết tren MonkeyD.
Mẹ phát cáu, tay run run cầm mấy con gà chết, mặt đỏ bừng:
"Các chân của mấy con gà xem, đều là gà cỏ loại một hẳn hoi!
"Đây, cổ nó mà xem, vết cắn , rõ ràng là chó cắn!"
Mẹ , giơ mấy con gà lên cho xem.
Mọi vây quanh một lúc, còn bàn luận xong thì tiếng chửi của bố từ phía nhà vang lên:
"Chết tiệt! Đứa nào dám đánh bả Đại Hắc của tao!"
Đại Hắc là con ch.ó mà bố nuôi từ nhỏ.
Nói một cách dễ , tình cảm của bố với con ch.ó còn hơn cả với .
Phòng chỉ một cửa sổ sân , thấy phía nhà, hỉ thể tiếng bố chửi càng lúc càng lớn.
Mấy hàng xóm xung quanh cũng kéo về phía nhà.
Không lâu , tiếng chửi của bố đột ngột im bặt.
Phía nhà yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
Sự yên lặng khiến cảm thấy bất an.
Rất nhanh, thấy bóng dáng của bố.
Ông cầm một con d.a.o trong tay, mặt tái mét, chạy về phía .
Phía là một nhóm họ hàng với vẻ mặt căng thẳng kém.
"Có chuyện gì thế?"
Mẹ giật , hỏi lớn.
Bố trả lời, giật lấy mấy con gà từ tay và c.h.é.m vài nhát.
Rồi là sự im lặng c.h.ế.t chóc.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ?
Thắc mắc trong đầu ngừng dâng lên, cuối cùng cũng thấy một giọng run rẩy vang lên:
"Gà... gà cũng máu."
"Cũng"?
Không máu?
Rốt cuộc là chuyện gì?
Chuyện vẻ nghiêm trọng.
Không lâu , lão trưởng thôn cùng vài nữa .
Sau khi bàn bạc một hồi, họ mời đến một .
Đó là lão Trần mù ở làng bên cạnh.
Lão Trần mù đến vội, mái tóc hoa râm còn kịp chải, rối tung thành một đoàn.
Vừa bước sân, ông dùng cây gậy từng rời tay gõ khắp sân.
Bố theo lưng ông, mặt lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cây gậy cứ thế gõ từng bước, dừng cửa phòng một lúc, tiếp tục trong, cuối cùng dừng ở căn phòng nơi bà trút thở cuối cùng:
"Có các chuyện gì với bà ?"
Không ai trả lời.
Mẹ trốn lưng bố, ấp úng biện minh: "Cũng... cũng hẳn."
"Các đừng dối nữa!"
hét lên qua cửa sổ: "Bố hứa với bà là sẽ hợp táng bà và ông nội! Bố lừa bà!"
"Con nhóc c.h.ế.t tiệt! Chỉ giỏi cái mồm thôi!"
Mẹ thấy tiếng , lập tức nổi giận: "Chuyện của lớn, mày cái quái gì!"
"Các là kẻ lừa đảo!"
"Mày!"
"Đủ !"
Ông Trần mù lạnh giọng ngắt lời : "Có , đợi lên mộ bà thì ."
"Mộ? Chẳng lẽ c.h.ế.t còn thể chui khỏi mộ ?"
Mẹ khan quanh , hy vọng tìm sự đồng tình.
ánh mắt bà chạm tới , chẳng ai lên tiếng.
"Vậy... ai xem đây..."
Lại là sự im lặng c.h.ế.t chóc.
Ánh mắt đám đông đổ dồn bố và gia đình chú .
Nếu thực sự liên quan đến bà , chắc chắn hai con trai ruột là xem.
Chú kéo thím lùi một bước: "Anh cả, , chuyện hậu sự của do lo liệu, tiền phúng viếng cũng để nhận. Bây giờ chuyện, cũng chịu trách nhiệm."
"Đó là... ... của chú..."
Mẹ định phản bác, nhưng bố kéo , bà đành im lặng.
Lần tiền phúng viếng thu ít.
Nếu chú ganh tị, chúng mất một nửa đó thì ?
Mẹ dám , cũng nỡ để trai chị gái , một vòng, ánh mắt bà dừng :
"Để Hoa Nhi ! Con bé với bà nhất! Lỡ chuyện gì..."
Lỡ chuyện gì, bà cũng sẽ hại .
Không cần hỏi ý kiến , đều ngầm đồng ý việc .
Cửa phòng mở , dẫn đến mặt ông Trần mù.
Ông Trần mù lấy từ túi hai chiếc chuông và một sợi dây đỏ, dặn :
"Cháu đến mộ bà, nếu thấy gì thì ... nếu thấy bà, hãy buộc chiếc chuông cổ tay bà, dùng sợi dây đỏ trói hai chân bà ."
Đám đông đồng loạt hít một lạnh.
Lời của ông Trần mù, chẳng khác nào trực tiếp khẳng định chuyện là do bà .
Người c.h.ế.t về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/he-liet-am-que-mon-linh-di/chuong-31-da-quy-go-cua-2.html.]
Chẳng chính là... cương thi ?
.
ánh mắt sắc lạnh của , vẫn lên đường.
Con đường đất ở quê vẫn mang theo ẩm của sương đêm.
Chiếc chuông trong tay giống như hỏng, phát bất kỳ âm thanh nào.
Dựa theo dấu chân của đêm qua, đến mộ của ông nội.
Mộ phần to lớn lặng trong màn đêm, giống như dáng vẻ trầm lặng cả đời của bà nội.
Phía ngôi mộ vẫn nguyên vẹn.
Trong lòng nên thở phào nhẹ nhõm, nên cho bà.
Người mà bà chạy trốn cả đời, cuối cùng vẫn buộc ở bên .
quỳ xuống , dập đầu bốn cái:
"Bà nội, Hoa Nhi bản lĩnh, để bà c.h.ế.t vẫn chịu thiệt."
"Đợi Hoa Nhi năng lực, nhất định sẽ thành tâm nguyện của bà."
Sau khi dập đầu xong, chuẩn về thì chiếc chuông vốn im lặng suốt dọc đường đột nhiên vang lên.
"Đinh đang, đinh đang, đinh đang."
Âm thanh ngày càng dồn dập, như đang nhắc nhở điều gì đó.
mơ màng dậy, bỗng thấy một mảng màu xanh ở phía ngôi mộ.
Đó là màu bộ áo liệm mà bà mặc tối qua.
Chiếc chuông càng vang dữ dội hơn.
ngẩn ngơ vòng phía ngôi mộ.
Trước mắt là một cái hố lớn.
Bên cạnh cái hố là bà nội đang lặng lẽ.
Rõ ràng chỉ mới qua một đêm, móng tay của bà dài ít.
Trong lòng hề sợ hãi, chỉ nỗi đau đớn vô hạn.
Những móng tay đó đều đầy bùn đất pha lẫn màu đỏ.
dám tưởng tượng, bà bò khỏi đó bằng cách nào.
Khi tiến đến gần hơn, mới chắc chắn rằng, hôm qua nhầm.
Đôi mắt của bà mở to, tràn đầy hận thù.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Bà…"
đau đớn ôm lấy bà, nước mắt rơi đôi mắt của bà.
giúp bà nhắm mắt.
dù cố thế nào, đôi mắt bà vẫn mở to tròn, nhắm .
Tiếng chuông càng lúc càng lớn, như thể đang thúc giục nhanh chóng thành việc ông Trần mù giao phó.
thể ?
Đây là bà của mà!
"Bà ơi, hồi nhỏ đều là bà bảo vệ cháu. Giờ là lúc cháu bảo vệ bà."
"Cháu bà gì, nhưng bà cứ !"
buông tay bà , hôn lên má bà, tìm nhiều cỏ phủ lên bà.
kiếm một hòn đá, dùng sức đập nát chiếc chuông ồn ào đó, cho đến khi nó thể phát âm thanh nữa.
Còn sợi dây đỏ…
Ông Trần mù dùng nó để trói bà.
tại trói bà?
Những kẻ mới là !
Sợi dây đỏ đó từ chất liệu gì mà vô cùng bền chắc.
thể kéo đứt, cắn cũng đứt.
Sau khi do dự một lúc, quyết định chui cái hố lớn ở đầu ngôi mộ.
Cái hố thông thẳng đến quan tài.
Càng sâu càng tối.
May mắn là đường gặp rắn rết gì cả.
cầm sợi dây đỏ, mò mẫm buộc nó những khúc xương lộn xộn ở trong.
Làm xong tất cả, mới vội vàng theo lối cũ.
Lúc về, sân nhỏ trong nhà đầy tụ tập.
Thấy trở về với đầy bùn đất, ai nấy đều hít một lạnh.
Ông Trần mù phản ứng của , cũng đoán vài phần.
"Làm theo lời dặn chứ?"
"Làm !"
gật đầu chắc chắn.
Dù đúng theo lời dặn , thì hai việc coi như giải quyết xong.
"Vậy thì chờ thôi."
"Chờ gì?"
Trong đám đông hỏi.
"Ngu ngốc! Chắc chắn là chờ… thứ đó tối nay đến chứ còn gì nữa!"
"Trời đất! Thứ đến là là ma !"
Giữa những tiếng bàn tán xôn xao, đám đông dần dần giải tán.
Vài nhát gan còn dẫn theo cả gia đình rời .
Chú hai và thím hai cũng nán lâu, viện cớ kỳ nghỉ hết, lái xe rời .
Chỉ còn vài gan , xổm một góc, tính xin nghỉ thêm vài ngày để livestream.
"Lỡ nổi tiếng thì ?"
Mẹ ban đầu vẻ hoảng loạn, nhưng khi câu thì trông như đang suy nghĩ gì đó.
Riêng ông Trần mù vẫn ung dung, dùng cây gậy thỉnh thoảng chỉ chỉ mấy chỗ trong sân để chôn thứ gì đó xuống.
ngầm ghi nhớ những vị trí đó, định bụng cơ hội sẽ đào hết lên.
Chờ mãi, cuối cùng trời cũng tối.
Không là vô tình cố ý, suốt cả ngày, chỉ cần rời khỏi tầm mắt ông Trần mù một chút, ông liền kiếm cớ gọi gần.
Nhìn trời tối mà vẫn cơ hội đào mấy thứ đó , bắt đầu sốt ruột.
sốt ruột hơn cả là bố và những lớn .
Vài cửa sổ phòng , giơ điện thoại lên sân, chuẩn ghi cảnh tượng "phi khoa học" .