Hệ Liệt Âm Quẻ Môn - Linh Dị - Chương 32: Dạ Quỷ Gõ Cửa 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:37:39
Bố ở nhà.
Ông Trần mù , thứ đó khát máu.
Thứ đó xử lý xong gia cầm sẽ chuyển sang con .
Vậy nên bố tranh thủ mua gà vịt.
Ông trễ nên gần như chẳng còn thứ gì nữa.
Ông nhờ vả mãi mới miễn cưỡng mua vài chục con.
"Thả hết sân ."
Ông Trần mù lệnh cho bố .
Lúc , bố dám thở một lời phàn nàn.
Chưa kịp uống nước, ông vội vã quăng hết đồ từ xe xuống sân.
nhanh chóng chạy giúp.
Nhân lúc tháo dây buộc chân gà vịt, đào lên mấy thứ mà ông Trần mù chôn hồi trưa.
Đó là vài túi nhỏ đựng thứ trông như cát đỏ.
Có lẽ là chu sa.
Không nghĩ ngợi nhiều, mang tất cả ném bồn cầu, xả nước cho chúng trôi hết.
Bận rộn mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng sắp xếp xong thứ.
Ông Trần mù dẫn ở cửa chính của phòng khách.
Những khác thì đều trong phòng .
"Bà cụ khi còn sống thích Hoa Nhi nhất, chắc chắn nỡ hại nó."
Ông Trần mù gì, chỉ liếc thêm vài .
Rõ ràng rằng ông thấy gì, nhưng hiểu trong lòng vẫn chút bồn chồn.
"Tắt hết đèn , yên tâm mà chờ."
Ông Trần mù dặn dò thêm một câu.
Trong phòng vang lên vài tiếng càu nhàu.
nhanh, ngoài ánh sáng le lói từ những chiếc màn hình điện thoại, ánh sáng khác đều biến mất, chỉ còng ánh sáng lành lạnh từ mặt trăng chiếu xuống.
Đêm nay ánh trăng sáng vô cùng, chiếu rọi cả sân.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, âm thanh cũng ngày càng ít dần.
xổm bên cạnh ghế của ông Trần mù, đầu gật gù, chút buồn ngủ.
Không bao lâu, ông Trần mù dùng gậy nhẹ chạm một cái.
giật tỉnh dậy.
Lúc mới nhận , đêm nay yên tĩnh đến đáng sợ.
Tiếng côn trùng kêu, tiếng ếch nhái gọi …tất cả đều biến mất.
theo bản năng nín thở.
Nhìn theo hướng của ông Trần mù.
Lúc mới phát hiện .
Không từ lúc nào, đầu tường một sinh vật hình dáng kỳ quái đang .
Thứ đó rõ mặt mũi, chỉ sợi dây đỏ chân là đặc biệt nổi bật.
Sao như thế !
ngẩn một chút.
Thứ chẳng trói bộ xương của ông nội ?
Không đợi suy nghĩ thêm, cảm nhận một ánh c.h.ế.t chóc rơi thẳng .
Theo bản năng, tránh ánh mắt đó và ôm chặt lấy chân ghế của ông Trần mù.
Trong phòng vang lên những tiếng động khe khẽ, xào xạc.
Họ dường như cũng phát hiện sinh vật hình đó.
Tiếng động khiến ánh mắt của thứ đó thu hút.
Hắn yên đó, lâu, hề động tĩnh.
Hình như đang do dự, nên nhắm trong phòng lao lũ gà vịt ngoài sân.
Tim đập loạn xạ, như nhảy khỏi lồng ngực.
Ông Trần mù đột nhiên dậy.
Ông lấy từ túi áo một con dao, mò sân bắt một con gà.
Sau khi c.ắ.t c.ổ con gà, ông mạnh tay ném con gà về phía thứ hình đó.
Rõ ràng ông là một mù, mà hiểu những chuyện .
Máu gà mùi gì đặc biệt.
đối với thứ hình đó, như là một món ăn ngon tuyệt.
Hắn hề chần chừ, nhảy từ tường xuống, bắt lấy con gà và cắn mạnh nó.
Máu tươi khiến trở nên phấn khích.
Một con gà, hai con gà, ba con gà...
Một con vịt, hai con vịt, ba con vịt...
Trong bóng tối, tiếng xương gãy và âm thanh hút m.á.u càng phóng đại lên to gấp bội.
, đó điều đáng sợ nhất.
Điều đáng sợ nhất chính là:
Dù thứ đó vẫn ngừng ăn uống, nhưng ánh mắt của nó, vẫn dán chặt cửa sổ phòng , ánh mắt chứa đầy sự tham lam và khát vọng.
Cuộc thảm sát đơn phương kéo dài cho đến khi trời sáng mới chấm dứt.
Phải đến khi mặt trời lên cao, trong phòng mới dám bước .
Ai nấy đều lộ thâm quầng đến tím đen mắt.
Những đó tự nhận gan , chẳng buồn chào hỏi, vội vã rời khỏi nhà .
Mẹ hai chân run rẩy, miệng lẩm bẩm: "Sao chụp nhỉ?"
"Thứ thuộc về thế gian, tất nhiên thể chụp ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/he-liet-am-que-mon-linh-di/chuong-32-da-quy-go-cua-3.html.]
Ông Trần mù thản nhiên đáp, chuyển sang chủ đề khác: "Thứ đạo hạnh cao, hơn nữa còn đặc biệt nhắm nhà các ."
"Nhắm nhà chúng là ý gì?"
Mẹ theo bản năng thét lên, đó vội vàng đưa tay bịt miệng.
Đến khi mở miệng nữa, giọng bà lẫn tiếng :
"Thật là tai họa mà, là cứ đốt cho xong. Ông thì cứ bảo tiết kiệm tiền. Giờ thì , cả nhà đều trả giá bằng mạng sống!"
Bố cũng lộ vẻ khó xử:
" tiết kiệm tiền, bà cũng phản đối."
"Hơn nữa, bà còn đang cầm hết đống trang sức của đấy."
"Mấy thứ đó vốn dĩ bà định để dành cho Nhị Nhi học, mà bà đem đúc gửi hết cho em trai bà."
"Nếu là , cũng tha cho bà."
Mặt đỏ bừng lên.
Nếu lúc chỉ nhà, chắc bà hổ đến mức nhảy xuống sông.
Cả hai đều ai trong sạch.
Nhìn một lúc, cuối cùng họ đồng loạt sang cầu cứu ông Trần mù.
Ông Trần mù vẫn điềm tĩnh như thường, hỏi liền đáp:
"Các , từng qua quỷ khôi ?"
Quỷ khôi là một cách trong dân gian.
Không giống như cương thi cần thời gian dài để hình thành, quỷ khôi thường tạo ngay bởi oán niệm cường đại của chết.
Thứ khắc tinh, sợ lửa, sợ ánh sáng, những cách thông thường gần như vô dụng với nó.
Thấy sắc mặt bố đổi rõ rệt, ông Trần mù từ tốn tiếp:
"Quỷ khôi xuất hiện, đầu tiên là jeet gia súc, đó đến huyết . Thứ của nhà các , xem là bật nắp quan tài lên đấy."
"Ông Trần mù, , gọi là Trần đại sư, ông nhất định thể thấy c.h.ế.t mà cứu!"
bố bắt đầu cuống quýt.
"Cứu thì chắc chắn là sẽ cứu."
Ông Trần mù thở dài: " với nhà các cũng coi như là chút huyết thống, nếu quỷ khôi thực sự xuất thế, cũng tránh khỏi cái chết."
Nghe , sắc mặt mới dễ coi hơn một chút.
nhanh, câu tiếp theo của ông Trần mù khiến sắc mặt cả nhà trở nên khó coi.
"Hoa Nhi, hỏi con một chuyện, con lừa ông lão mù ."
"Cái chuông hôm qua, con thực sự buộc lên bà nội con ? Còn sợi dây đỏ, con trói chân bà ?"
Tim đập loạn lên, đối diện với ánh mắt sắc lạnh của bố tới, l.i.ế.m môi, khẳng định:
"Con hết ."
"Ý là, đúng như lời dặn . Con rõ trả lời ."
nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: "…Có."
"Mày dối!"
Mẹ lao tới, tát một cái:
"Đồ mất dạy chắc chắn mày đang dối! Lão nương gì cũng nuôi mày mấy năm trời, mày gì tao còn ? Mày tuyệt đối đang dối!"
"Mày gì với mấy thứ đó hả?"
"Mày hại c.h.ế.t cả nhà ?"
"Con ."
cắn răng chịu nhận.
Trong đầu lúc chỉ một suy nghĩ duy nhất là bảo vệ bà nội.
Ngoài , ai cũng hại bà nội.
Không chỉ nhà, mà cả ông Trần mù xuất hiện , đều bà nội yên .
Ông Trần mù lạnh lùng đánh gần chết, mới dùng gậy ngăn bà :
"Được , dừng , lát nữa còn để nó trói nữa."
Lúc mới chịu buông tay.
Sau cơn bùng nổ, bà dường như lấy chút tinh thần:
"Lát nữa mày , cầm điện thoại của bố mày theo, tao xem mày thế nào."
"Không , lỡ nó báo cảnh sát hoặc bỏ trốn thì ?"
Bố phản đối.
"Thế thì ? Con bé quá nhiều mưu mẹo, tận mắt thấy, yên tâm."
"Nhà chẳng camera giám sát kết nối mạng ? Lát nữa để nó mang camera theo, chúng thể giám sát điện thoại."
Hai thản nhiên bàn bạc ngay mặt , chẳng màng đến cảm nhận của .
Ông Trần mù họ bàn bạc xong, mới lấy từ trong túi đeo bên hông một cái chuông và sợi dây đỏ giống hệt hôm qua.
dứt khoát nhận lấy.
Không vì sợ.
Mà là tự xem, sinh vật sợi dây đỏ chân tối hôm qua là bà nội .
Nếu nhận, chắc chắn cả nhà sẽ để bước khỏi cửa.
Thế là một nữa, một tay cầm camera giám sát, một tay cầm chiếc chuông, khỏi nhà.
men theo con đường hôm qua, nữa đến ngôi mộ.
"Đi vòng phía gò mộ."
Giọng ông Trần mù vang lên từ camera giám sát.
chẳng thèm để ý, tiện tay ném hết mấy thứ trong tay .
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Đã khỏi nhà , còn theo lệnh của họ gì nữa.
Mặc kệ tiếng mắng chửi vọng từ camera, bước đến chỗ hôm qua che cỏ lên.
Một ngày một đêm trôi qua.
Đám cỏ phủ bà nội khô vàng.
Gạt cỏ , thứ đập mắt đầu tiên vẫn là đôi mắt bà đang trợn to.
Tiếp đó là vệt m.á.u khô nơi khóe miệng bà.