Hoàng Cung
Chương 1
1.
Lưu Thái y bắt mạch cho ta xong, sắc mặt của hắn còn tái nhợt hơn cả ta.
Hắn là người mà năm đó lúc vào cung Thôi gia để lại cho ta, ta sống sót được trong thâm cung này không thể thiếu công lao của hắn.
Lưu thái y không đành lòng nói:
– Tâm mạch suy kiệt, cả ngày ưu phiền, thời gian của nương nương không còn nhiều nữa.
Ta do dự một lát:
– Ta còn bao nhiêu thời gian?
– Nếu chăm sóc điều trị tốt thì có thể cố tới mùa thu.
Năm nay hoa đào bên ngoài cửa sổ vẫn không nở.
Ta thở dài, quả nhiên nằm trong dự liệu.
Ta đã cảm thấy thân thể không ổn từ lâu, chỉ là không nỡ buông bỏ tiểu Thái tử năm tuổi của ta.
Tề Anh không cho phép Thái tử được nuôi dưới gối ta, nửa tháng trước đã đem tới nuôi trong cung của ánh trăng sáng, Minh Châu phu nhân.
Hắn sợ sau khi Thái tử kế vị, sẽ đày đoạ ánh trăng sáng của hắn, nên dùng cách này để bồi dưỡng tình cảm.
Tiểu Thái tử Bình An từng hỏi ta: “Mẫu hậu, khi nào người mới đón con trở về ạ?”
Ta ôm nó: “Chờ thêm chút nữa.”
E rằng ta phải nuốt lời rồi.
Thái y còn chưa khám bệnh cho ta xong, một đám người đột nhiên xông vào trong điện vẩy nước.
Tì nữ Thu Nguyệt của ta muốn ngăn cản, lại bị bọn chúng xô ngã xuống đất.
Thái giám cầm đầu là người trong cung của Minh Châu phu nhân, mồm thì xin lỗi nhưng lưng vẫn thẳng, liếc nhìn ta nói:
– Nương nương, đây là nước sạch mà Bệ hạ cầu từ chỗ đại sư cầu phúc cho Minh Châu phu nhân, toàn bộ cung điện trên dưới đều phải vẩy, người chịu khó chút nhé.
Ta không gượng dậy nổi, nằm trên giường, lặng lẽ nhìn cảnh cả phòng nháo loạn.
Ta vào cung năm mười bốn tuổi, hai mươi bốn tuổi bị suy tim.
Minh Châu phu nhân không cần thiết phải làm đến mức này.
Trước giờ ta chưa từng muốn tranh giành với nàng ta, mà trong mắt Bệ hạ, ta và nàng ta vốn cũng không thể đánh đồng.
Huống chi hiện giờ, thời gian của ta không còn nhiều nữa.
2.
Miệng của Lưu Thái y rất kín, ta vừa cùng Thái phó thảo luận đường đi nước bước của Thái tử.
Cuối cùng cũng có một chút thời gian trống, vừa ho không ngừng vừa may y phục cho Thái tử Bình An, ta và Thu Nguyệt tay chân thoăn thoắt, đã làm đến y phục mười tuổi của Thái tử luôn rồi.
Chờ đến lúc ta đi rồi, Tiểu Bình An sẽ không còn mẫu thân nữa.
Kết quả đến lúc chạng vạng tối, ta lại nghe được tin Thái tử qua đời, bọn họ nói Thái tử trượt chân rơi xuống hồ chết đuối.
Một nhát kéo xé nát lụa trắng, cắt chảy máu.
Ta loạng choạng chạy ra ngoài, đến cung nhân cũng không đuổi kịp, cả cung trên dưới đều thấy vị nương nương từ đầu năm đã cáo bệnh không ra ngoài phát điên mà chạy suốt một đường.
Trên mặt hồ lớn Tây Ngô cung vẫn còn một chiếc hài nhỏ trôi nổi, là ta tự tay làm cho Thái tử.
Thái tử được đặt bên bờ hồ, vải trắng phủ từ trán xuống chân, thân hình nhỏ bé nằm im.
Ta muốn tiến tới ôm nó, lại bị người ta giữ chặt lại.
Ta quay đầu lại, chính là Hoàng đế Tề Anh một thân vàng rực nắm chặt cánh tay ta, đỏ mắt quở mắng:
– Thôi thị, chớ có phát điên, Thái tử đã chết rồi.
Ta nghiến răng run rẩy, tựa hồ như có thể nôn ra máu ngay lập tức:
– Hôm qua vẫn còn sống khoẻ mạnh, các ngươi dựa vào cái gì mà nói nó chết rồi? Dựa vào cái gì mà không cho ta tới nhìn con ta một cái!
Ta cố gắng hết sức để vùng thoát ra khỏi bàn tay đang bóp chặt cánh tay ta của hắn, hắn lại càng bóp mạnh hơn, ta không thoát được.
Một mảnh của tấm vải bọc Thái tử bị gió thổi lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh lạnh lẽo, đúng là đứa con mà ta coi như trân bảo.
Ta bỗng nhiên bất động, trong nháy mắt mất hết cả khí lực ngã xuống, được Tề Anh ở phía sau ôm lấy mới có thể đứng vững.
Ta không khóc nổi, chỉ cảm thấy trái tim như vỡ tan thành ngàn mảnh.
Thị vệ bên cạnh báo cáo tình huống:
– Thái tử buổi chiều thừa dịp ma ma ngủ thiếp đi, đến bên hồ nghịch ngợm, vấp phải hòn đá rồi trượt chân rơi xuống.
Ta không khóc không nhiễu:
– Làm sao nó có thể vấp phải đá được chứ?
Thị vệ do dự đáp:
– Có một con mèo doạ Thái tử ạ.
– Mèo của ai? – Ta tiếp tục hỏi, giọng điệu gần như bình tĩnh.
Bệ hạ cùng ta kết tóc mười năm, Tề Anh, đột nhiên lên tiếng:
– Đủ rồi!
Ngay sau đó, ta liền biết tại sao Tề Anh lại ngăn ta lại.
Ánh trăng sáng mà hắn luôn thương nhớ suốt mười năm, ôm một con mèo trắng, nước mắt lưng tròng đứng bên cạnh, tràn đầy áy náy.
Con mèo liếm bàn chân và ngước mắt lên.
Hoá ra là con mèo của nàng ta.
Ta khí huyết dâng trào, quay người rút thanh kiếm của thị vệ bên cạnh, ánh sáng lạnh lẽo lập tức bắn ra:
– Tiện nhân, ta muốn lấy mạng ngươi!
Ánh sáng lóe lên, cổ tay ta dễ dàng bị bắt lấy, kiếm trong tay bị Tề Anh giật mất, ta ngã nhào trên mặt đất.
Tề Anh trầm mặc một lát, sắc mặt tái nhợt, nói:
– Thái tử qua đời, cung nhân thị vệ túc trực ngày hôm nay, toàn bộ xử tử.
Hắn dừng lại một chút, sau cùng cũng không nói thêm câu gì, cũng không xử phạt ánh trăng sáng Minh Châu phu nhân kia.
Tề Anh cũng không thích Thái tử, bởi vì nó là do ta sinh.
Tên của Thái tử cũng là do ta đặt, gọi là Bình An, một cái tên rất quê mùa.
Nhưng ta đã hy vọng thật sự đứa nhỏ cũng như cái tên, cả đời bình an.
Giọng ta khàn đặc:
– Các ngươi mang con của ta đi, rồi cuối cùng lại giết nó. Tề Anh, nó cũng là con của ngươi mà!
Minh Châu phu nhân bên kia đột nhiên nôn khan. Thái y vội vàng chạy đến, chẩn ra là mang thai.
Con của ta thì mất, còn cô ta lại có thai.
Ta không thốt nên lời, cổ họng phun ra máu, ngón tay run rẩy, hướng đến tiểu Bình An bò tới.
– Tiểu Bình An, mẫu hậu đón con về cung nhé.
3.
Năm đó ta nhập cung chỉ mới mười bốn tuổi. Ta hỏi thúc phụ chiếp chính vương rằng có đúng là bệ hạ có sừng rồng ở trên đầu như lời người ta nói hay không. Thúc phụ nhìn ta đội mũ phượng nặng trĩu, cười đến gập cả người lại.
– Bệ hạ rất tuấn tú, không có sừng gì đâu.
Ta nắm gấu váy, thấp thỏm vô cùng.
– Nếu ngài không thích con thì phải làm sao đây?
Thúc phụ hiếm khi dịu dàng với ta như vậy.
– Chỉ cần con họ Thôi, bệ hạ nhất định phải thích con.
Kỳ thật, ngày trước ta chỉ là dự bị, còn người dự định được tiến cung là con gái ruột của thúc phụ. Chỉ là vị biểu tỷ ấy không may bệnh nặng qua đời, chứ nếu không làm sao ta có thể được coi trọng mà nâng lên.
Thúc phụ nói ta không phải sợ, vì Thái hậu cũng họ Thôi, bà ấy sẽ chăm sóc ta thật tốt.
Thúc phụ không hề lừa gạt ta, bệ hạ thực sự rất đẹp trai.
Lần đầu tiên nhìn thấy bệ hạ ta đã nhận ra ngày trước đã từng gặp rồi, cũng ngay trong hoàng cung này thôi.
Ta và biểu tỷ từng bị Thái hậu giữ lại trong cung để chơi với bà, không ngờ gặp phải cung biến.
Ta vô tình chạy vào một nơi có cửa bị khoá mấy tầng khoá nặng nề, cách một cánh cửa đưa bánh ngọt cho tên quỷ đói mấy ngày bên trong.
Mà mi tâm tên quỷ đói kia rất giống với bệ hạ, có một nốt ruồi son, nhìn giống như tiểu Quan Âm vậy. Hóa ra do bệ hạ không nghe lời nên bị khóa nhốt trong phòng tối tại cung điện.
Ta vào cung làm Hoàng hậu, nhưng bệ hạ lại không cho ta ở Ngô Cung, nơi mà từ xưa các Hoàng hậu đều ở.
Hắn nói nơi đó âm khí quá nặng, mãi về sau ta mới biết, hắn chuẩn bị những thứ tốt nhất dành cho người trong lòng.
Cũng chính là Thôi biểu tỷ của ta.
Nhưng khi đó ta nào biết được, ta chỉ nhớ khi uống xong rượu hợp cẩn, khuôn mặt đỏ bừng ngước lên nhìn bệ hạ đang nheo mắt với ta.
Ta muốn hỏi hắn, hắn có nhớ cô nương nhỏ đã đưa bánh cho hắn lúc trước không.
Hắn ngăn lại lời ta muốn nói, sắc mặt khó coi.
– Tại sao lại là ngươi mà không phải là Minh Châu?
Minh Châu là tên của biểu tỷ.
Lúc đó ta mới nhận ra, thì ra tin tức biểu tỷ bệnh nặng qua đời bị thúc phụ giấu rất kỹ, bệ hạ cũng luôn cho rằng Hoàng hậu của hắn là Minh Châu biểu tỷ.
Ta há miệng, khó xử không biết phải nói sao cho phải, nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cứ như là ta trộm đồ của Minh Châu biểu tỷ vậy.
Sắc mặt bệ hạ tái xanh, như là bị hạ nhục, giống như đã đọc được trong mắt ta cái gì đó.
Hắn không hỏi gì thêm nữa, giọng điệu rất nhạt.
– Thu xếp đi, Thôi thị.
Khoảnh khắc lụa đỏ được vén lên đó, ta chợt nhận ra bệ hạ chưa hề hỏi tên của ta.
Mà từ đó về sau, hắn chỉ gọi ta là Hoàng hậu, hoặc Thôi thị, không bao giờ gọi tên ta.
Mới đầu là chính ta ôm ảo tưởng với bệ hạ Tề Anh, giờ bị vỡ mộng tự nhiên cũng đau đớn một chút.
Khi vào cung, ta đến gặp Thái hậu.
Lúc đó bà ấy đã có dấu hiệu mệt mỏi, thường xuyên nằm trên giường ngủ, gặp ta mới có chút tinh thần. Bà ấy cười và nói với ta:
– Khi ta tiến cung cũng mười bốn tuổi. So với biểu tỷ thì con ngoan hơn nhiều, ai gia thích con.
Không một ai đã từng gặp Minh Châu biểu tỷ mà nói rằng thích ta hơn tỷ ấy. Dù sao tỷ ấy rất xinh đẹp, lại lương thiện.
Nhất thời ta không biết đáp lại thế nào, lúng ta lúng túng.
– Nhưng thưa mẫu hậu, hình như con làm bệ hạ không vui. Người hỏi con tại sao không phải là Minh Châu.
Có lẽ Thái hậu chưa thấy ai thẳng thắn lo lắng như vậy, cười càng thêm thoải mái.
– Bọn họ làm sai sao trách con được? Con chỉ cần làm một Hoàng hậu tốt, đối xử tốt với Hoàng thượng, lâu dần trong cung sẽ biết con là người tốt thôi.
Khi từ biệt Thái hậu, ta quỳ xuống đất, cầm trên tay chiếc vòng ngọc mà Thái hậu vừa tháo ra cho ta, ngập ngừng rồi nhẹ giọng hỏi:
– Mẫu hậu, con là Hoàng hậu của ai?
Giọng của Thái hậu kiên quyết hơn bất kỳ ai khác
– Con là Hoàng hậu của Đại Tề.
Không phải Hoàng hậu của Thôi gia, cũng không phải Hoàng hậu của Tề Anh. Mà là Hoàng hậu của Đại Tề.
Mười năm nay ta đều nghĩ như vậy mà bước tiếp.
4.
Khi đó bệ hạ chỉ hơn ta hai tuổi, cũng chỉ mới mười sáu, cuối năm mới sang mười bảy.
Trước đó vì chưa lập chính cung nên lục cung đều bỏ trống.
Ta làm Hoàng hậu, phải từ từ tiếp nhận công việc quản lý hậu cung từ Thái hậu.
Đó là thời gian ta ở hậu cung sung sướng nhất.
Thực sự bệ hạ đối xử với ta rất lãnh đạm. Hắn đến cung của ta chẳng qua chỉ vì thể diện của thúc phụ Nhiếp chính vương.
Đến lần thứ hai, hắn có vẻ sốt ruột, ta ngẩng đầu nhìn hắn, cười dịu dàng.
– Nếu như bệ hạ bận rộn công vụ triều chính, mỗi tháng chỉ cần đến vào mùng một và mười lăm là được. Thần thiếp cam đoan sẽ không cáo trạng với thúc phụ đâu.
Dù sao thứ bọn họ muốn là một Hoàng hậu được kính trọng chứ không phải một sủng phi.
Tề Anh cúi đầu nhìn ta, như thể lần đầu tiên nhìn ta một cách nghiêm túc.
Ta đón ánh mắt của hắn mà không hề né tránh, hắn nghĩ một hồi rồi nghi hoặc hỏi ta:
– Ngươi có người trong lòng?
Cổ họng ta nghèn nghẹn, nói bừa.
– Đúng vậy.
Lúc đó mới thấy hắn thả lỏng, vai rũ xuống. Địch ý tiêu tán đi một chút, chúng ta kết thành liên minh ngắn hạn.
Mới đầu hắn chưa tin tưởng ta lắm. Về sau chắc thấy ta quá mức vụng về, mà dã tâm cũng không đủ lớn để làm loạn nên cũng đồng ý ở bên cạnh ta.
Bệ hạ năm đó cũng chưa trưởng thành. Mỗi lần đến cung của ta, thừa lúc cung nữ trông coi bên ngoài buồn ngủ, đưa ta trèo cửa sổ, né khỏi thị vệ tuần tra, chạy đến hồ Ngọc Minh, nằm ngắm trăng.
Mặt trăng rất to và sáng, bệ hạ nói:
– Thôi thị, thật ra ngươi cũng không tệ.
Mỗi buổi chiều ta đều tự mình làm bánh ngọt đưa đến cho bệ hạ, tiểu thái giám bên cạnh hắn cũng rất thích ta, vì nếu bệ hạ không ăn bánh ngọt thì sau đó tất cả đều chui vào bụng của bọn họ.
Thật ra không phải bệ hạ không ăn bánh ngọt. Chỉ là đã từng ăn bánh của Minh Châu biểu tỷ làm, hắn sợ nếu ăn nhiều bánh sẽ quên mất hương vị bánh mà tỷ ấy làm.
Ta coi như không biết gì hết, hàng ngày đều đưa bánh đến, cho đến một hôm, bệ hạ đè tay ta xuống, hỏi.
– Thôi thị, ngươi có biết chơi trượt băng không?
Ta lắc đầu, hắn siết tay ta chặt hơn. Chiều hôm đó hắn trốn gặp thúc phụ, cùng với ta đến hồ Ngọc Minh đã đóng băng để chơi đùa.
Mới chớm đông, mặt hồ đã kết thành băng rồi.
Ta giống như con vịt trên mặt hồ băng lắc lư trái phải, mọi người xung quanh phải cúi đầu nén cười.
Duy chỉ có bệ hạ Đại Tề mười sáu tuổi nhìn ta bị xấu mặt, đứng trên băng mà cười đến nỗi không thể đứng vững, vô cùng không chừa thể diện cho ta, mặt mày tươi như gió xuân.
Hắn trượt băng tựa như rồng nhập trời cao. Cuối cùng cũng dừng lại trước mặt ta.
Hắn không nói gì, dắt tay ta, lòng bàn tay của hắn nóng hổi, giúp ta thoải mái trượt băng.
Làn váy xoay tròn theo gió, trâm ngọc leng keng hòa cùng tiếng cười, chính ta cũng chưa bao giờ thấy vui như lúc này. Khi dừng lại, hắn thở hổn hển, trên mặt lộ ra khí phách của thiếu niên.
Hắn cúi người, chạm nhẹ vào chóp mũi của ta, cười nói:
– Thôi thị, nếu ngươi không phải họ Thôi thì tốt quá rồi.
Bệ hạ cực kỳ căm ghét việc bị Thôi gia điều khiển.
Đối với bệ hạ, ta cũng là một sự sỉ nhục. Không biết ở đâu lại có một kẻ huyết mạch đê tiện chiếm lấy chủ vị chính cung của bệ hạ, giống như tuyên bố cho người khác rằng, chỉ cần ngươi họ Thôi, liền có thể đi ngang.
Ta mím môi, không đáp lại. Bởi vì ta nhìn thấy thúc phụ bừng bừng lửa giận đứng phía sau hắn, bên cạnh còn có rất nhiều đại thần.
Bệ hạ buông tay ta ra, nương theo ánh mắt của ta nhìn ra sau, hắn nhún vai, thuận tay gạt đi một giọt nước đang đọng trên lông mày của ta.
Thúc phụ còn không tránh né mà khiển trách bệ hạ thất hứa ngay trước mặt những cung nhân, đại thần.
Vua của một nước lúc này lại bị mất thể diện, chỉ có thể cụp mi, che khuất đi đáy mắt.
Khi đó ta đã mơ hồ cảm giác rằng có nhiều việc không thể thay đổi được.
Về sau thúc phụ một mình tìm ta, ông ấy không thể giống như trong phủ tùy ý giao huấn ta được nữa.
Bởi vì ta không còn là cháu gái trong phủ của ông ấy, mà đã là Hoàng hậu Đại Tề.
Thúc phụ cười dịu dàng, hòa ái, hành lễ với ta rồi nói:
– Bệ hạ và nương nương tình cảm rất tốt. Thần thật lòng cảm thấy vui vẻ.
Đề tài lại chuyển tới:
– Chỉ là còn cần đứa bé.
Ta siết chặt tay dưới gấu áo, thất thanh lên tiếng:
– Thúc phụ, con mới mười bốn tuổi.
Sắc mặt thúc phụ không đổi:
– Mười bốn tuổi đâu còn nhỏ nữa, huống chi đầu xuân sang năm là tuyển tú, thời gian cho con không còn nhiều.