Hoàng Cung
Chương 2
5.
Ngày mười lăm tháng đó, không thấy thái giám báo tin Hoàng thượng đến chỗ ta.
Ta tưởng hắn không đến nên cùng mấy cung nữ xuống bếp nhỏ nấu bát mỳ.
Cung nữ thiếp thân của ta là Xuân Đào và Thu Nguyệt cũng không cách biệt tuổi tác nhiều, chỉ là đến khi ta tới tuổi hai mươi bốn, bên cạnh chỉ còn lại Thu Nguyệt.
Hôm đó là sinh nhật của ta, Xuân Đào vừa bỏ thêm thức ăn vào bát mỳ trường thọ, thì có tiếng bước chân rất nhẹ truyền tới.
Bệ hạ trẻ tuổi của chúng ta đã đội tuyết mà đến, vẻ mặt khó hiểu:
– Các ngươi làm gì đấy?
Xuân Đào và Thu Nguyệt đều quỳ xuống, ta chậm chạp trả lời:
– Nấu mỳ trường thọ.
Thế là sắc mặt bệ hạ rạng rỡ hẳn lên, khóe miệng khẽ nhếch, có chút vui mừng khó nén:
– Hoàng hậu, coi như ngươi có tâm.
Hắn phất tay áo, cung nữ biết điều liền lui ra.
Tề Anh ngồi ở phòng bếp ăn hết một bát mỳ trường thọ. Kể cả lúc ăn hắn vẫn giữ vẻ văn nhã, nghiêm chỉnh, khi cúi đầu lông mi dài trông có vẻ nhu hòa.
Ta mới nhận ra, hóa ra bệ hạ với ta cùng sinh một ngày. Chỉ có điều hôm đó cũng là ngày tiên đế băng hà, cho nên trong cung từ trước đến nay đều không tổ chức.
Hắn nghĩ rằng ta làm cho hắn, tâm tình thả lỏng ít nhiều.
– Ngoại trừ làm bánh ngọt nhìn đẹp mắt, không nghĩ ngươi cũng biết nấu mỳ.
Ta thẳng thắn đáp:
– Khi thúc phụ không có nhà, trong nhà cũng chẳng có ai, ta đều tự tay làm lấy.
Kỳ thật sau này ở phủ Nhiếp chính vương, không có người lớn chăm sóc, có khi ít việc nặng vẫn tới tay ta.
Bệ hạ có chút sững sờ, rồi liền nói lời cam đoan:
– Nếu trong cung có ai đối xử với ngươi không tốt, có thể báo cho ta.
Ta cười híp cả mắt lại, nói:
– Được!
Bệ hạ từ ngoài tuyết lạnh đi vào, bát mỳ trường thọ kia đã làm cơ thể ấm dần lên.
– Thôi thị, ngươi có muốn gì không?
Cổ họng ta nghẹn lại, câu nói kia của thúc phụ quẩn quanh trong đầu. Nhưng ta không nói gì cả, chỉ khẽ nghiêng đầu:
– Bây giờ ta chưa muốn gì cả, sau này khi cần nhất định sẽ nói cùng người.
Hắn buông đũa xuống, bát mỳ trường thọ đó ta với Xuân Đào, Thu Nguyệt bận rộn từ trưa tới giờ làm ra, đến nước cũng không còn một giọt, ta tiếc nuối thu hồi ánh mắt.
Về sau ta đau khổ nghĩ lại, có khi vì ta không được ăn bát mỳ trường thọ đó nên mệnh ta mới hao mòn nhanh đến vậy.
Tất cả, đều do Tề Anh.
Ta cùng với bệ hạ trừ đêm tân hôn bắt buộc phải nghiệm khăn ra, sau này mùng một và mười lăm phải cùng phòng thì đều chia chăn gối ra mà ngủ.
Tối nay cũng vậy, chỉ là đến đêm quá lạnh, ta mơ màng chui vào gần chỗ ấm áp. Hình như có người giật tóc ta, có điều ta khoẻ hơn nhiều, cứ thế ôm chắc lấy hắn.
Lúc tỉnh lại, liền cắn hắn một miếng, vừa khéo đụng vào cằm hắn, bệ hạ cất giọng trầm khàn:
– Thôi thị, ngươi còn tiếp tục ngủ như vậy, trẫm sẽ đày ngươi vào lãnh cung.
Đầu óc ta đột nhiên tỉnh táo, ngước mắt lên đúng lúc gặp hắn rũ đôi mắt hẹp dài nhìn xuống, bầu không khí dường có chút nóng lên, hắn và ta đồng thời chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Bệ hạ cần thượng triều sớm, ta thuận thế xuống khỏi người hắn, giúp hắn chỉnh lý ngay ngắn mũ mão.
Tề Anh không biết đang suy nghĩ gì, làm như vô ý hỏi ta:
– Người mà lúc trước ngươi nói yêu là ai?
Tim ta thắt lại, thuận miệng nói:
– Một— tiểu thái giám.
Sắc mặt của hắn rất khó coi, giống như mắc ói vậy.
– Thôi thị, mắt nhìn người của ngươi kỳ lạ thật đấy. Lại thích hoạn quan.
Ta nhún vai. Phải chi thật sự là một thái giám thì tốt quá, bệ hạ của ta.
6.
Bệ hạ luôn thích Minh Châu biểu tỷ, ta biết.
Bởi vậy hắn không ăn bánh ngọt người khác làm, không sủng hạnh ta, nên ta không có tư cách vào Tàng Thư các, nơi cất giấu chân dung của nàng ta.
Đầu xuân chính là thời điểm tuyển tú. Thúc phụ đã sớm phái người báo tin cho ta, những cô nương đó là những người cần ta hỗ trợ đưa vào cung.
Mà ta không để ý, bỏ ra mấy ngày ngồi ở cung Thái hậu, cùng bà xem xét lý lịch những cô nương trong sạch, có thể giúp ích cho giang sơn xã tắc của bệ hạ.
Khi ta và Thái hậu đang nghị bàn, vừa khéo bệ hạ đến vấn an, hắn dùng đầu ngón tay điểm nhanh qua mấy bức tranh vẽ, hỏi:
– Đây là gì?
Ta đáp:
– Là muốn nạp thêm phi tử cho bệ hạ.
Sắc mặt bệ hạ đột nhiên cứng lại, im lặng không nói gì, lẳng lặng uống nửa chén trà nhỏ.
Hắn đánh giá ánh mắt của ta, chậm rãi nói:
– Thôi gia thật sự đưa đến cho trẫm một Hoàng hậu tốt.
Ta chưa từng được nghe hắn khen, khóe miệng nhếch lên ngượng ngùng, khiêm tốn đáp:
– Nào có, nào có, đây là việc thần thiếp nên làm.
Ngược lại khiến bệ hạ nghẹn họng, không nói thêm được gì, nhanh chóng rời đi.
Ta ngơ ngác ngẩng lên hỏi Thái hậu:
– Mẫu hậu, con làm gì không đúng sao?
Thái hậu không trả lời ngay, vuốt tóc ta rồi mới đáp:
– Hoàng hậu làm rất tốt. Thực sự quá tốt rồi, khiến người ta sinh ra yêu thích rồi đấy.
Ngày thứ hai tuyển tú, Thái hậu nói bị đau đầu không đến, quyết định còn lại là ta với bệ hạ.
Bệ hạ không hứng thú lắm, rõ ràng là mỹ nhân trước mặt, mà cuối cùng ta lại là người quyết định đi hay ở, vị phần nào sẽ tốt.
Cho đến khi cô nương Thái Sử gia tiến lên, cô ấy rất trẻ đẹp.
Cầm cây quạt che nửa mặt, trông rất giống một người, là biểu tỷ đã qua đời của ta trước khi ta trở thành Hoàng hậu.
Bệ hạ lần đầu tiên ngồi thẳng dậy, tay lật tấm bảng hiệu, phong cô ấy là Ngọc Phi.
Ngay lập tức trở thành phi tử có phân vị cao nhất trong cung chỉ sau ta.
Minh Châu và ngọc, ban đầu đều là ý tốt.
Ta nhất thời không nói nên lời, bỗng nhiên quay lại nhìn bệ hạ, hắn vẫn đang mải nhìn diện mạo Ngọc Phi.
Ta nghe tiếng lòng mình rơi lộp bộp một tiếng, như là cảm nhận được sự tuyệt vọng đến rồi.
Bệ hạ xích lại gần, không bỏ lỡ một tia xúc cảm trên mặt ta, nói khẽ:
– Ngươi cũng cảm thấy rất giống đúng không, liệu có phải là…?
Rất giống ai, ta không nguyện ý hỏi thêm, miễn cưỡng cười:
– Đúng vậy, rất giống.
Ngay đêm đó, trong một đám tú nữ được tuyển, bệ hạ sủng hạnh Ngọc Phi.
Đêm đó ta không ngủ được. Xuân Đào tinh tế theo ta cùng ngắm một đêm xuân đầy sao.
Muội ấy không nói gì hết, chỉ nắm chặt cổ tay ta, ý tứ rằng muội ấy cùng Thu Nguyệt luôn bên cạnh ta.
Ngày thứ hai, nhóm phi tần mới đến cung của ta.
Cũng may là người không nhiều, cung điện này tuy không phải dành cho Hoàng hậu nhưng vẫn chứa được hết. Ta nói lời huấn được một nửa thì Ngọc phi mới khoan thai đến. Bệ hạ còn đi cùng nàng ta, như là ngầm cho nàng ta thể diện.
Chúng phi tần ào ào quỳ xuống, nhiều người tuổi còn nhỏ hơn cả ta, lặng lẽ giương mắt nhìn vị Chân Long Thiên Tử.
Vừa sợ hãi lại vừa hiếu kỳ, thật giống bộ dạng của ta lúc mới nhập cung. Lúc đó ta đã nghĩ, bệ hạ trông rất dễ nhìn, giữa mi tâm có một nốt ruồi chu sa, nhìn như tiểu Quan Âm.
Ngọc Phi tỏ ra bướng bỉnh, nhưng bệ hạ lại dung túng bỏ qua, không biết có phải đang tìm bóng hình cố nhân hay không.
Lúc bệ hạ nhìn về phía ta, chắc là muốn tìm xem trên mặt ta có điểm nào không thoải mái.
Nhưng ta rất cẩn thận, không tỏ ra tức giận hay cáu kỉnh, bày ra tư thái rộng lượng vốn có của Hoàng hậu nên làm.
Hắn nhếch môi, lại ngồi gần ta, quai hàm lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, từ đầu đến cuối không hề mở miệng.
Đến khi chúng phi tần đi hết, không còn ai ở đây, ta mới phát hiện bệ hạ vẫn đang ngồi cạnh ta, hắn cười nhẹ, nói:
– Trẫm phát hiện ra một điều.
Ta cụp mắt nghe hắn nói, không còn cúi người thân mật như ngày trước. Ranh giới vốn đã tồn tại giữa hai chúng ta giờ lại càng rõ ràng hơn — ta thay thế Minh Châu biểu tỷ tiến cung.
Bây giờ Tề Anh đi tìm thế thân, có chuyện gì cũng không liên quan đến ta.
Bởi vì ta không xứng.
Bệ hạ nói:
– Ngươi rất giống người nhà họ Thôi.
Đây là khích lệ sao?
Ta nhìn bệ hạ nhếch miệng trào phúng. Ta vốn dĩ rất ngốc, không biết là động viên hay là châm chọc.
Ta không biết làm sao cho hắn vui vẻ, bởi vậy nên đành im lặng.
Tóm lại thì Ngọc Phi vô cùng được sủng ái. Cũng may là mùng một, mười lăm hắn còn đến cung của ta. Chỉ là kể cả vào những ngày đông giá rét, chúng ta cũng không ôm nhau ngủ nữa.
Ngọc Phi cực kỳ ngang ngược, ngay cả ta cũng phải tránh nàng ta. Nghe nói nàng ta đối xử với cung nữ thái giám thủ đoạn rất tàn nhẫn.
Ta không phải người thích xen vào việc của người khác. Cho đến khi trên đường nhìn thấy nàng ta sai người tát một thái giám.
Tiểu thái giám kia có đôi mắt rất sáng, rất giống em trai ta ở phủ Nhiếp chính vương.
Lúc ta cứu hắn, Ngọc Phi vẫn rất bất mãn, ta lười để ý nàng ta.
– Ngươi còn nói nữa, cái tát này sẽ rơi vào mặt ngươi đấy.
Nàng ta bấy giờ mới cắn răng im lặng.
Không ngờ việc đó lại khiến Tề Anh vui mừng. Hiếm khi hắn đến cung của ta không phải vào mùng một, mười lăm.
Trước tiên ta tự nhận sai:
– Ngọc Phi khắc nghiệt, nhưng không phải ta không có lỗi.
Còn chưa nói được một nửa đã bị hắn phất tay ngăn lại.
– Tính tình Ngọc Phi cũng nên thu liễm lại một chút. Trẫm cũng nhức đầu, mượn nơi này của ngươi an tĩnh một chút.
Mượn nơi an tĩnh một chút, lời nói này cứ như ta không phải hậu cung của hắn vậy. Tâm tình của hắn có vẻ không tệ, nhưng rõ ràng ta làm ái phi của hắn phật ý.
Tuổi của bệ hạ càng lớn, không thể tránh khỏi việc hắn nổi loạn chống lại thúc phụ Nhiếp chính vương.
Thôi gia càng lúc càng gấp gửi thư cho ta. Từng phong thư đến đều tỏ rõ ý Thôi gia muốn ta hạ sinh một người nối dõi.
Giống như bị ép đến nóng nảy. Cuối thư còn lưu lại một câu liên quan đến đứa em trai ngốc nghếch của ta tại phủ đệ.
Lòng ta chùng xuống.
Đây là lần đầu ta thấy khó chịu như vậy. Ta tự nhủ, nếu ta là Ngọc Phi thì tốt quá. Chỉ cần một khuôn mặt, bệ hạ liền có thể yêu ta.
Ta đột nhiên nghiêng đầu, một gương mặt mờ ảo phản chiếu trong gương đồng.
Thực ra thúc phụ chọn ta từ rất nhiều chi thứ không phải là không có lý do. Vóc dáng của ta giống Thôi Minh Châu nhất. Ta cũng ở chung với biểu tỷ, sinh hoạt lâu như vậy sẽ quen thuộc cách ăn mặc, nương theo phong thái cũng không phải là việc khó.
Mỗi một tấc son phấn trang điểm đều có cảm giác khuất nhục. Ngày mười lăm tháng đó, bệ hạ rảo bước đến tẩm cung của ta chỉ thấy mấy ngọn nến sáng lung linh, có bóng hình lập lờ sau lụa trắng, kim thú phun ra hương thơm quen thuộc, vấn vít lượn lờ.
Hắn bước ra sau màn lụa trắng, vươn tay tới chỗ ta, như giấc mơ không thể chạm tới, chậm chạp hỏi:
– Minh Châu?
Hắn hai ba bước đưa tay vén rèm lụa lên, nhìn thấy người đó là ta.
Trông ta cực kỳ giống, giống đến mức hắn phải tới gần mới nhận ra.
Tề Anh nháy mắt áp ta lên giường.
Ta nghênh đón không phải những lời thân mật, mà âm thanh chán ghét cực điểm của hắn:
– Thôi thị, tộc của ngươi thật sự vô cùng hèn hạ.
Ta mở to hai mắt, ngăn nước mắt tràn ra:
– So với Ngọc Phi thì ta giống tỷ ấy hơn, tại sao không phải là ta?
Tề Anh nghiến răng nghiến lợi, giữ cằm của ta, mắt hướng ra ngoài gọi lớn:
– Mang nước đến đây.
Hắn tự tay dùng vải lau sạch mọi thứ trên mặt ta, giọng điệu không hề lưu tình:
– Thôi thị, ngươi nghe cho kỹ, ngươi hãy làm một Hoàng hậu thật tốt, là ai cũng không phải là ngươi.
Là ai cũng không phải là ta, đây là lời nói của Tề Anh đối với ta sau khi ta nhập cung được hai năm.
Mãi cho đến năm thứ mười, vẫn như vậy.
Bệ hạ trọng chữ tín, danh xứng với thực. Đêm đó dù bệ hạ có nổi trận lôi đình cũng không bỏ đi, hắn quay lưng vào ta, mắt nhìn ra cửa sổ chờ hừng đông mới thay triều phục lên triều
Khi đó ta mới phát hiện, tấm lưng của bệ hạ đã rộng lớn rất nhiều, đã là thanh niên rồi
Ta ở thâm cung nhiều năm, sinh một trai một gái, chỉ là đều không thể sống sót.
Bé trai tên gọi Bình An, lúc năm tuổi bị té hồ chết, Năm đó ta hai mươi bốn tuổi.
Bé gái tên Như Ý, mang thai tám tháng khó sinh, Như Ý là được hoài thai vào năm này.
Trong bữa tiệc mừng xuân, sứ thần các nước đến chúc mừng, thúc phụ của ta là Nhiếp chính vương ngồi ở dãy cuối.
Lúc đầu tân khách đang vui cười, bỗng đâu thích khách bất ngờ xuất hiện từ trong bình sứ lớn đột nhiên hiện ra, phóng thẳng về phía chủ vị.
Ta chưa bao giờ phản ứng nhanh như vậy. Ngọc phi còn đang bất động sững sờ, ta đã lao thân về phía bệ hạ.
Bệ hạ vô thức đẩy ta ra, thanh kiếm kia của thích khách xuyên qua cổ tay của ta, suýt đâm vào tim bệ hạ.
Quanh ta là những thị vệ vội vàng hộ giá, bệ hạ mí mắt run run nhìn ta, hết sức thống hận:
– Thôi thị, ai cần ngươi chắn cho ta?
Biểu cảm cực kỳ căm ghét. Ta bị đâm ở tay, nhưng trong lòng cảm giác thật thê lương.
Về sau ta mới biết vì sao bệ hạ tức giận, vì hắn không chết được đâu. Ngược lại ta làm hắn rút kiếm chậm, nhưng bởi lấy thân cứu giá, mười năm hắn không phế nổi ta.
Bệ hạ hận ta.
Ta nhịn đau, ngẩng đầu nói:
– Bệ hạ, ta muốn một đứa bé.
Tốt nhất là một bé gái, như vậy vừa trấn an được thúc phụ mà vừa có thể không liên lụy những gút mắc này.
Đến khi trưởng thành gả cho một lang quân tốt, sớm được xuất cung.
Bệ hạ thất thần rồi cười lạnh hai tiếng.
Giống như đang nói, không hổ là người nhà họ Thôi.
Ta được như ý nguyện, cũng như thúc phụ đạt được mong muốn, có thai.
Khi chưa sinh ra, tên của con đã được ta đặt, gọi là Như Ý.
Nếu như bé con thật sự sinh ra, chắc hẳn so với ta sẽ trôi qua vui vẻ hơn rất nhiều. Bất kể thế nào, bé con sinh ra chính là công chúa.
Tiểu thái giám Ninh Ninh có đôi mắt rất giống em trai ta. Chỉ là em trai ta trời sinh ngốc nghếch, còn Ninh Ninh lại thông minh cực kỳ.
Đệ nhận ân tình của ta, trong cung hay bên ngoài có dị động đệ ấy đều chú ý. Xuân Đào Thu Nguyệt thay ta để ý tất cả từ quần áo đến cơm nước. Thái hậu còn đón ta vào cung của bà ở. Chăm sóc từ khi mới hoài thai đến tháng thứ tám, vậy mà không biết vì sao lại sinh non.
Xuân Đào cầm tay ta, ta nghẹn ngào nói:
– Nếu ta chế. t, Như Ý hãy giao cho Thái hậu nuôi dưỡng.
Ninh Ninh cũng quỳ gối bên cạnh.
Như Ý tuy không có mẫu thân, nhưng là đích công chúa con của chính cung, lại được nuôi dưới gối Thái hậu, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ tốt.
Ai ngờ trong tiếng kêu khóc, có người vén rèm tiến vào, ta nghe thấy Tề Anh nói bỏ con giữ mẹ.
Hắn một cước đá văng Ninh Ninh đang quỳ canh giữ bên cạnh ta.
Ý thức của ta gần tan rã, duy chỉ có cảm giác Tề Anh nắm chặt tay của ta, khàn giọng nói:
– Thôi thị, nếu ngươi chế. t, toàn bộ người trong cung này cũng sẽ chế. t.
Hắn không cho ta nhìn thấy đứa bé đã chế. t, nghe nói đúng như ta mong muốn, là một bé gái. Mặt mày không biết giống ai.
Không biết sau đó Tề Anh tra ra cái gì, chỉ biết sau đó Ngọc Phi bị bí mật xử tử.
Những ngày tiếp theo, phi tần có tâm tư không yên phận cũng đều lặng yên biến mất không tiếng động.
Lại một mùa đông nữa đến, bệnh tình của Thái hậu ngày càng nặng. Khi xưa bà còn thích gọi ta vào cung cùng cầu Phật, giờ còn không nhấc nổi người.
Tay phải của ta bị di chứng, đành học dùng tay trái viết chữ, chỉ là ngày mùa đông rét buốt tuyết dày sẽ đau như bị kim chích.
Còn bởi vì sinh con nên gầy đến hốc hác, Xuân Đào mặt mày không vui, nói:
– Lúc mới vào cung, nương nương có thể ăn tới hai bát cơm đầy, bây giờ nửa bát cũng không ăn được.
Ta cười híp mắt, trả lời:
– Ta chưa bao giờ được ăn sơn hào hải vị trong cung thì đương nhiên sẽ ăn nhiều hơn chút. Giờ ăn mãi chán rồi, tự nhiên sẽ ăn ít đi.
Lúc ta đi ngang qua hồ Minh Ngọc, vừa khéo thời tiết rất đẹp, mặt hồ sáng lóng lánh như mặt kính.
Bệ hạ mang theo một đoàn phi tần mới tấn phong chơi đùa trượt băng trên mặt hồ, tiếng cười vang vọng theo gió mây. Thị vệ để ý thấy ta đến, liền hướng ta hành lễ, thu hút sự chú ý của bệ hạ.
Hắn xoay người lại, ánh mắt khẽ động, phi tử bên cạnh cười đùa nhào vào ngực hắn, tiếng cười mãi không dứt.
Ta thấy rõ vị phi tử kia cười lên rất quen thuộc, cực kỳ giống cố nhân.
Ta rũ mắt, yên lặng hành bán lễ rồi lui xuống.
Nếu ta là Minh Châu biểu tỷ, ta có thể lớn tiếng chất vấn hắn sao lại mang theo tiểu cô nương đi trượt băng.
Nhưng ta không phải, ta là Thôi thị, chỉ thế thôi.
Ta và bệ hạ, thân nhất nhưng lại xa cách nhất (*)
(*) một vế trong bài thơ “Bát Chí” của nhà thơ Lý Dạ thuộc thời Đường.
Chí cận chí viễn đông tây
Chí thâm chí thiển thanh khê
Chí cao chí minh nhật nguyệt
Chí thân chí sơ phu thê.
Tạm dịch
Gần nhất xa nhất là đông tây
Sâu nhất nông nhất là suối trong
Cao nhất sáng nhất là trời trăng
Thân nhất sơ nhất là vợ chồng.