Hoàng cung - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Chớp mắt, ta đã mang thai bảy tháng.
Đứa bé này rất ngoan, chưa từng quấy phá tôi lần nào.
Ta đỡ bụng bầu đi dạo khắp Du Đồng Cung mỗi ngày.
Từ khi biết ta có thai, hoàng huynh không còn giam lỏng ta như trước nữa, thường cho phép ta ra ngoài đi dạo. Có lẽ huynh ấy nghĩ Thẩm Uẩn Chi đã chết trận, muốn giữ lại một giọt máu cho nhà họ Thẩm.
Xem như huynh ấy còn chút lương tâm.
Thực ra, ngay từ lúc huynh ấy nhốt tôi trong cung, ta đã giận đến phát điên rồi.
Từ nhỏ, phụ hoàng luôn nói, Đại Tề chỉ có mỗi ta là công chúa, bất kể sau này ai lên ngôi, cũng tuyệt đối không được để ta chịu uất ức.
Vậy mà phụ hoàng vừa thoái vị, huyn ấy đã quên sạch.
Thật đúng là không có chút lương tâm nào.
Mấy vị hoàng huynh con vợ lẽ đã sớm bị hắn đày ra phong địa, e là cả đời cũng khó mà gặp lại.
Huynh ấy đối xử với ta như vậy, đối xử với mọi người như vậy, thực sự khiến người ta lạnh lòng.
Phụ hoàng nói rồi, sau khi thoái ẩn sẽ không xuất hiện nữa.
Huynh ấy lại nhớ lời này rõ ràng lắm.
Những gì nên nhớ thì quên sạch, còn những thứ không nên nhớ lại khắc cốt ghi tâm—đúng là hết nói nổi!
Nhưng huynh ấy không ngờ được đâu, chuyện ngoài dự tính của hắn còn nhiều lắm!
Tạm thời không nhắc đến nữa.
Nói thật, ta cũng hiểu được đôi chút, làm hoàng đế quả thực không dễ dàng. Ngay cả phụ hoàng, yêu mẫu hậu đến thế mà vẫn có con với những nữ nhân khác kia kìa.
Nhưng… mẫu hậu rộng lượng, còn ta thì nhỏ nhen lắm. Nếu Thẩm Vân Chi dám có chuyện với nữ nhân khác, ta đảm bảo đá chàng ra khỏi phủ công chúa, để chàng lang thang đầu đường xó chợ!
Haiz, không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến hắn, ta mới nhận ra—
Ta lại nhớ hắn rồi…
Hôm đó, ta đang ngồi trong Du Đồng Cung thưởng thức bánh hạt dẻ thì nghe thấy có người đến bái kiến.
Không ngờ lại là công công (bố chồng) cứng nhắc của ta đến thăm.
Thẩm đại nhân khoác triều phục, đứng thẳng lưng, dáng vẻ cứng cỏi như cây tùng trước cổng sân cung Du Đồng. Núi xanh như ngọc, phong thái cốt cách của Thẩm Vân Chi đúng là được di truyền từ cha chàng, không hề giả chút nào.
Ta vội sai người nghênh đón ông vào.
Ông quỳ xuống trước mặt ta hành lễ, ta lập tức bước nhanh tới đỡ ông dậy.
Đôi mắt sáng suốt của ông khẽ chớp một cái, ta lập tức hiểu ra—chuyện đã thành rồi.
Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, an tâm ngồi xuống, bảo người dâng trà, rồi cùng ông bàn bạc chuyện sau này.
Giang công công mà hoàng huynh phái đến giám sát vẫn luôn dõi theo hai chúng ta, có điều đoán chừng cả buổi cũng chẳng nghe ra được điều gì hữu dụng.
Ta mỉm cười, tiện tay nhón một miếng bánh, nhiệt tình “tiếp thị” với công công:
“Phụ thân, người nếm thử đi, bánh hạt dẻ này thơm mà không ngấy, ngọt mềm dẻo dai, có hương vị rất riêng. Con ở trong cung thường xuyên ăn lắm, chỉ tiếc là hoàng tẩu nhất quyết không chịu nhường ngự trù kia cho con…”
Nói được một nửa, đột nhiên bụng ta quặn đau.
Ta nắm chặt tay thị nữ, liên tục kêu lên:
“Đông Xuân, bản cung đau bụng quá…”
Bà đỡ vẫn chờ sẵn trong thiên điện lập tức xông vào, mấy người luống cuống nâng ta lên, đưa thẳng về chính điện.
Đau quá!
Đau đến chết đi sống lại…
Lúc trước ta từng ngã từ trên cây xuống hái quả cũng chưa từng đau đến mức này!
Chỉ một lát sau, mồ hôi ta đã ướt đẫm toàn thân. Trán rịn mồ hôi, mắt hoa lên, trước mặt như có cả một đàn thiêu thân bay loạn xạ.
Xong rồi…
Ta lại sắp ngất rồi…
Cơn đau khiến ta hoảng hốt.
Ta gắng gượng mở mắt, liếc nhìn bụng mình—vẫn chưa sinh.
Hầy… ta thở dài trong lòng. Giá mà ngủ một giấc tỉnh dậy, con đã tự chui ra rồi thì tốt biết bao! Sao chẳng giống trong thoại bản chút nào thế?
Lừa đảo, toàn là lừa đảo!
Chờ bản điện sinh xong, nhất định phải tìm cái kẻ viết mấy quyển "mang thai bỏ trốn" kia mà đánh một trận! Đại lừa đảo!!!
Nhưng mà… thật sự đau quá…
Ta lại cảm thấy mình sắp ngất đến nơi.
"Du Du, cố gắng một chút, đừng sợ."
Hả? Sao ta lại nghe thấy giọng Thẩm Vân Chi?
Ta cố sức trừng mắt nhìn—rõ ràng là Thẩm Vân Chi trong bộ nữ trang!
Chết rồi, chẳng lẽ ta đau đến mức sinh ảo giác luôn rồi?
Mãi đến khi đôi môi ấm áp của chàng khẽ chạm vào trán ta, mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Tiểu công tử nhà ta đã trở về rồi!!!
Lúc này đây, chàng đang ở bên ta.
Bỗng nhiên ta có chút muốn khóc, nhưng lại cố gắng kìm nén.
Ta bắt đầu làm theo chỉ dẫn của bà đỡ, từ từ điều chỉnh hơi thở, dần dần dùng lực.
Nhìn gương mặt Thẩm Vâ Chi gầy đi trông thấy, sống mũi ta chợt cay cay.
Dồn chút sức lực cuối cùng—cuối cùng cũng đem tên nhóc hư hỏng trong bụng này đẩy ra ngoài!
Thẩm Vân Chi sát bên ta, nhẹ hôn lên mái tóc ta, giọng nói dịu dàng vỗ về bên tai:
“Công chúa đừng khóc, Vân Chi đã trở về rồi.”
“Vân Chi… sẽ không bao giờ rời xa công chúa nữa.”
Nước mắt ta cuối cùng cũng không thể kìm được nữa, ào ào rơi xuống, như thể chẳng đáng một xu.
Giả vờ làm người lớn mệt quá rồi.
Bản cung không muốn giả vờ nữa!
Bản cung chỉ muốn mãi mãi rúc trong lòng Tiểu công tử nhà ta, làm một đứa trẻ được yêu thương trọn đời!
Ta cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mộng.
Ngủ một giấc dậy, con cũng sinh rồi, mà Thẩm Vân Chi cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Chẳng lẽ thật sự là ta sinh ảo giác sao?
Ta ôm lấy đại bảo trong lòng, lại liếc sang nhị bảo đang chẹp miệng trong vòng tay nhũ mẫu.
Tâm trí nhất thời bay xa.
Người ta nói con gái là tình nhân kiếp trước của cha, xem ra kiếp trước Thẩm Vân Chi chẳng có chút duyên phận vương vấn nào cả.
Hồi còn ở phủ công chúa, ngày nào hắn cũng nhắc đến chuyện muốn có một nữ nhi.
Bây giờ thì sao?
Ta một lần sinh hai đứa, chẳng đứa nào là nữ nhi mà chàng mong mỏi!
Đáng đời! Ai bảo chàng toàn dỗ gạt ta chứ?
Chàng thì có số làm cha con gái chắc?
Ta bực bội hừ một tiếng.
Nhưng mà… bây giờ ta thật sự rất nhớ hắn.
Ta muốn rúc vào lòng chàng, muốn cọ cọ lên gương mặt tuyệt mỹ ấy.
Ô ô, thật quá đáng mà! Từ khi hoàng huynh giam ta trong cung, ta không còn được gặp mỹ nam nữa, ngay cả mỹ nữ cũng không! Một kẻ cuồng nhan sắc như ta sống khổ quá đi mất!
Lúc này, giọng the thé của tiểu thái giám truyền đến, ta ngẩng đầu lên, thấy hoàng huynh mặc triều phục, sải bước đi vào.
Ta đứng dậy, khẽ hành lễ.
“Du Du, cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”
Hoàng huynh trông vẫn như trước kia, như thể người giam cầm ta chẳng phải hắn, mà vẫn là vị ca ca dịu dàng hay quan tâm ta thuở nào.
Ta không đứng dậy, chỉ khẽ gập người, giữ nguyên tư thế hành lễ.
“Đa tạ bệ hạ quan tâm.”
Thân hình cao lớn của hắn dừng trước mặt ta, đưa tay đỡ ta lên.
“Du Du đang oán trách hoàng huynh, đúng không?”
Ta thuận thế đứng dậy, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn có vẻ rất mệt mỏi.
Trong ánh mắt hắn tràn đầy sự uể oải, mới bảy tháng lên ngôi mà trên tóc đã có không ít sợi bạc, cả người cũng già đi nhiều, chẳng còn vẻ hăng hái như trước kia nữa.
Dù sao cũng là vị ca ca yêu thương ta từ nhỏ, lòng ta khẽ nhói lên, nhưng vẫn cố chấp nói cứng:
"Không có, thiên tử uy nghiêm, Du Du nào dám."
Hắn im lặng hồi lâu, vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc ta.
Chiếc ban chỉ bằng ngọc trên ngón cái mắc vào một sợi tóc, hắn khẽ tháo ra, đặt nó vào tay ta.
Ta nhẹ nhàng lùi một bước, cúi người thật thấp, cứ thế quỳ xuống dưới chân hắn.
“Hoàng huynh, huynh thả muội về phủ đi.”
Hắn lặng lẽ nhìn ta, không đáp.
“Dù sao, Thẩm Vân Chi cũng đã chết nơi sa trường rồi, chẳng phải sao?”
Ta nhếch môi cười nhạt:
"Nhà họ Thẩm, giờ chỉ còn lại một vị thừa tướng đắc tội với cả triều đình, cùng một góa phụ nuôi hai đứa trẻ bơ vơ."
“Du Du đã làm quả phụ rồi, chẳng lẽ còn chưa đủ để hoàng huynh yên tâm sao?”
Ta ngẩng đầu lên, nhìn hắn bằng ánh mắt quật cường như thuở bé.
Hắn né tránh ánh mắt ta, cuối cùng cũng chịu thua.
"Du Du, hôm nay muội mang theo hai đứa nhỏ, trở về phủ công chúa đi."
Thân thể ta chợt mềm nhũn, quỳ xuống trước bóng lưng hắn, cúi đầu thật thấp.
“Lan Du, tạ chủ long ân.”
Ta dẫn theo hai đứa nhỏ, rời khỏi hoàng cung.
Nhưng không quay về phủ công chúa, mà là dắt cả nhà đến phủ thừa tướng.
Thẩm thừa tướng thấy ta trở về thì vui như mở cờ, hớn hở nhường lại chính điện cho hai đứa cháu nội.
Cưng cháu đến mức này luôn à?
Ta khuyên ông đừng quá chiều chuộng trẻ con, nhưng lại bị mắng ngược, cuối cùng vẫn cố chấp để hai kim tôn của ông vào ở chính điện.
Ta trêu chọc ông:
“Phụ thân, chẳng phải hồi nhỏ người vẫn nói con trai phải nuôi kham khổ sao? Sao đến đời hai tiểu tử này lại khác thế?”
Thừa tướng Thẩm hất cằm, ra vẻ kiêu ngạo, tránh ánh mắt ta, cãi lý:
“Hồi đó, phụ thân chỉ là một quan nhỏ quèn, tiền lương một tháng còn chẳng đủ nuôi nổi mình, không kham khổ thì làm sao?”
"Giờ ta là thừa tướng rồi, chẳng lẽ lại không thể cưng chiều cháu nội mình một chút? Đạo lý gì ở đây chứ?"
Được rồi, được rồi, phụ thân nói gì cũng đúng hết!
Ta không muốn tranh luận với ông, cứ để ông làm theo ý mình. Dù sao thì, đây cũng là tấm lòng của người già.
Cứ cưng chiều đi!
Chờ đến nửa đêm mà xem, chắc chắn khổ sở với hai tiểu quỷ này cho mà biết!
Ta chăm hai đứa nhóc này mấy tháng nay, đêm nào cũng náo loạn cả lên!
Ban ngày trước mặt mọi người thì ngoan ngoãn, đến nửa đêm thì bắt đầu quậy phá.
Lúc khóc, lúc la, nhất quyết không để ta ngủ.
Hừ, xem thử lão gia có thể dỗ được mấy ngày!
Ta thay nam trang, lại dắt theo tiểu thị vệ từng đi cùng ta đến Mãn Nguyệt Lâu, phe phẩy quạt xếp, lần thứ hai bước vào nơi đó.
Lần này, không phải mụ tú bà ra đón ta nữa, có lẽ vì nhìn thấy thẻ bài bên hông ta, nên quản sự Mãn Nguyệt Lâu tự mình dìu tay ta, dẫn lên tầng cao nhất.
Ngước mắt nhìn lên, trong làn sương mờ ảo, tòa lầu tựa như tiên cảnh dao đài.
Trên cánh cửa, treo một tấm bảng bằng bạch ngọc khắc hai chữ lớn—
"Lân An."
Lân An công tử, chính là Thẩm Vân Chi.
Mắt ta bỗng cay xè, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.
Thẩm Vân Chi à…
Huynh đang ở đâu?
Bản cung nhớ chàng đến phát điên rồi…
Hoàng hậu băng hà.
Ta vạn lần không ngờ, mới rời cung chưa đầy một ngày, hoàng tẩu vốn khỏe mạnh lại vĩnh viễn rời xa thế gian.
Khi tiếng chuông tang vang lên, ta đang quỳ trước Phật đài cầu nguyện, đột nhiên, chuỗi Phật châu trong tay đứt phựt.
Ta trợn tròn mắt, không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng đẩy vú nuôi và các bà vú trông hai đứa nhỏ vào phòng của Thẩm thừa tướng, sau đó thay bộ đồ trắng, gấp rút vào cung.
Hoàng huynh đứng trước cửa Cảnh Nhân cung, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt hốc hác tràn đầy bi thương.
Tiểu thái tử đứng bên cạnh hắn, một tay dắt muội muội Bình An mới hơn một tuổi, tay còn lại nắm chặt đến mức nổi cả gân xanh.
Ta từng bước từng bước tiến lại bên cỗ quan tài, nhìn gương mặt tái nhợt của hoàng tẩu, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, nhưng lại không khóc thành tiếng.
Từ nhỏ, ta đã được hoàng tẩu nuôi lớn.
Hồi bé ta nghịch ngợm phá phách, trong cung không có ai tranh sủng với ta, mẫu hậu lại vô cùng chiều chuộng, còn các tiểu thư nhà quan thì không ai chịu chơi với ta, nên ta từng cảm thấy cô đơn tột cùng.
Hoàng tẩu xinh đẹp tuyệt trần, lại sớm gả vào Đông cung. Ta hiếm lắm mới tìm được một người dịu dàng như nước, thế là ngày nào cũng quấn lấy nàng, bắt nàng kể chuyện, đọc thoại bản, còn đòi nàng làm bánh sữa cho ta ăn.
Nàng cưng ta như con gái, nhưng ta biết, nàng cũng chỉ hơn ta hơn mười tuổi, vẫn là một thiếu nữ.
Tuổi xuân đã bị giam cầm trong hoàng cung, trước khi ta ra đời, thái tử chưa được coi trọng, nàng đã chịu không ít ấm ức bên cạnh huynh ấy…
Bị Nhị hoàng tử phi làm nhục trước mặt mọi người, bị đám con cháu nhà quyền quý lén lút trêu ghẹo…
Tất cả đều là kết quả của việc thái tử ca ca từng quá yếu mềm.
Nhưng nàng chưa từng oán thán.
Nàng cứ thế ở bên cạnh thái tử, vì huynh ấy nấu từng bữa cơm, rót từng ly trà nóng giữa đêm khuya, nhẫn nhịn vô số lời nhục mạ.
Sau này, nàng đã dạy cho huynh ấy lòng can đảm, dạy chàng thiếu niên cách xoay chuyển càn khôn.
Nhưng đến cuối cùng, nàng chẳng đợi được gì…
Nàng tận mắt chứng kiến một thái tử nhu nhược yếu đuối từng bước trưởng thành, từng bước bày mưu tính kế.
Cuối cùng, thống lĩnh thiên hạ.
Nàng nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, cuối cùng đợi được ngày nở mày nở mặt, đợi đến khi trở thành Hoàng hậu.
Rồi nàng… cứ thế mà ra đi.
“Khi huynh đưa Thẩm Vân Chi ra chiến trường, ép ta và phu quân phải chia xa, hoàng tẩu đã hết lời khuyên ta đừng trách huynh.”
Ta nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lẽo trong quan tài, giọng nói rét buốt như băng tuyết.
“Tẩu ấy nói, Hoàng huynh bất đắc dĩ.”
“Tẩu ấy nói, Hoàng huynh thân là đế vương, có những chuyện không thể tự mình quyết định.”
“Tẩu ấy nói, dù cả thiên hạ trách huynh, tẩu ấy cũng nguyện làm người duy nhất thấu hiểu.”
“Tẩu ấy nói, tẩu ấy sẽ ở bên cạnh huynh, cùng huynh chống đỡ giang sơn này.”
“Nhưng tẩu ấy chưa từng nói—”
“Tẩu ấy chưa từng nói là sẽ chết!”
Ta đột ngột quay đầu, trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, hốc mắt đỏ hoe:
“Hoàng huynh, huynh nói cho ta biết, có phải tẩu ấy cũng tin rằng… chỉ cần cố gắng chịu đựng, mọi chuyện sẽ tốt lên không?”
“Nhưng rồi sao? Tẩu ấy đã nhẫn nhịn suốt bao nhiêu năm, cuối cùng đổi lại được gì?”
“Không phải huynh đã từng thề thốt rằng sẽ bảo vệ tẩu ấy suốt đời sao?”
“Giờ thì sao? Tẩu ấy đâu?!”
Hoàng huynh ngã quỵ xuống đất, toàn thân như thể mất đi linh hồn, môi run rẩy, lẩm bẩm trong vô thức:
“Ta chưa từng nghĩ… nàng ấy thật sự sẽ rời bỏ ta…”
Hắn nghẹn ngào, vùi mặt vào lòng bàn tay, bờ vai không ngừng run rẩy.
Ta nhìn nam nhân trước mắt, bỗng thấy buồn cười.
Vị hoàng đế cao cao tại thượng này, cuối cùng cũng đã nếm trải cảm giác cô độc đến thấu xương.
Ta thu lại ánh mắt, nhìn xa xăm, như thể vẫn còn thấy tẩu ấy dịu dàng mỉm cười với ta:
“Tẩu ấy nói, huynh trước tiên là Hoàng thượng, sau đó mới là phu quân của tẩu ấy, rồi mới là ca ca của ta.”
Ta nghiêng đầu nhìn bóng dáng co rúm vì bi thương của hắn, giọng nói lạnh lùng:
“Huynh đã thay đổi rồi.”
Hắn không nói gì.
Đúng là đã thay đổi. Ngày xưa, huynh ấy thuần lương và nhân hậu đến nhường nào. Bây giờ, bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực, đã không còn giữ được tâm tính thuở ban đầu.
Ta không biết huynh ấy đã nói gì, đã làm gì, mà khiến Hoàng tẩu phải tuyệt vọng đến mức rời bỏ thế gian, bỏ lại đứa con gái vừa tròn một tuổi, bỏ lại đứa con trai còn chưa kịp chào đời, một mình bước lên cõi cực lạc.
Ta vốn giỏi đâm dao vào vết thương của người khác, đương nhiên sẽ không tha cho hắn.
“Lần này, huynh rốt cuộc cũng có thể lập con gái của Thống lĩnh thị vệ làm Hoàng hậu rồi.”
Hắn cuối cùng cũng bật khóc nức nở, không còn kiềm chế được nữa.
Ngôi vị Hoàng hậu bỏ trống, các thế gia lớn đều bắt đầu rục rịch hành động.
Đại Tề nhờ có Thẩm tướng quân mà trừ được ngoại hoạn, còn nội ưu thì chỉ có thể để Hoàng huynh tự mình giải quyết.
Ta sẽ không ra tay can thiệp.
Ta tiếp quản Mãn Nguyệt Lâu rồi.
Thực ra, từ một năm trước, khi Thẩm Vận Chi xuất chinh, ta đã tiếp quản nơi này.
Khi đó, ta chưa vào cung thăm Hoàng tẩu, Mãn Nguyệt Lâu lại phái người đến mời ta đến gặp công tử Lân An để bàn chuyện. Ta thấy lạ, Lân An chẳng phải chính là Thẩm Vận Chi sao? Hắn tìm ta bàn chuyện gì chứ?
Nhưng trong lòng cứ thấy bất an, ta vẫn cải trang thành nam nhân, lặng lẽ đi đến đó.
Chuyện này, Thẩm Vân Chi nhất định phải cho ta một lời giải thích.
Thế nhưng, người ngồi ở đó lại không phải hắn, mà là Lâm Thù.
Khi đó ta giận đến chết đi được. Đến nước này mà hắn còn không chịu đích thân ra gặp ta để giải thích, lại phái cái tên lắm lời này đến lải nhải với ta?
Giờ nghĩ lại, tám phần là lúc đó Thẩm Vận Chi đã bị Hoàng huynh khống chế rồi.
Rốt cuộc vẫn là ta quá ngây thơ.
Lâm Thù đưa cho ta bức thư do chính tay Thẩm Vận Chi viết, sau đó há miệng ra, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại mọi chuyện.
Ta không muốn nghe, liền bảo hắn im miệng.
Hắn ấm ức liếc ta một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Ừm, lần này cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.
Trong thư không nói nhiều, chỉ có vài câu.
Đại khái là dặn dò rằng Phụ hoàng và Mẫu hậu hiện đang du ngoạn khắp Đại Tề, đã đến Giang Nam.
Về chuyện bản thân chính là công tử Lân An, hắn vốn đã muốn nói từ lâu, chỉ là mãi không tìm được cơ hội thích hợp.
Ta đáng lẽ nên sớm đoán ra.
Lân An, Lân An— ngoài hắn ra, còn ai có thể toàn tâm toàn ý chỉ mong Lan Du được bình an đây?
Thực ra, Mãn Nguyệt Lâu chính là hệ thống tình báo mà Phụ hoàng ủy thác cho Thẩm Vân Chi xây dựng, chỉ là bọn họ đều giấu ta, không để ta biết. Ai ngờ ta lại vô tình phát hiện ra bí mật này.
Phụ hoàng trong lòng vốn đã chọn Thái tử ca ca, chỉ là Thái tử ca ca không hề hay biết mà thôi.
Ông luôn nói Thái tử nhân hậu, có thể ban phúc cho thiên hạ, có thể mang đến phồn vinh vạn thế cho Đại Tề.
Chỉ là ca ca ta lại quá tự ti, quá nghi ngờ chính mình.
Rốt cuộc cũng là con ruột của mình, nói là để tôi luyện, nhưng Phụ hoàng cũng không nỡ để lại quá nhiều cục diện rối ren, vậy nên trước khi đi đã cố tình xây dựng Mãn Nguyệt Lâu như một hệ thống tình báo bí mật.
Không ngờ, cuối cùng lại trở thành con đường lui dành cho ta.
Thẩm Vận Chi còn chưa kịp giao vũ khí bí mật này vào tay Thái tử, đã bị hắn chọn làm kẻ bỏ đi.
Tiểu công tử Thẩm gia không còn cách nào khác, đành phải ngay trong đêm gửi thư phi cáp báo rõ mọi chuyện cho Phụ hoàng.
Trong thư hồi âm, Phụ hoàng không nói nhiều, chỉ có một câu: “Nếu tân đế không xứng, Vân Chi có thể thay tiên đế trừ hắn.”
Xem ra, vị ca ca ngốc nghếch của ta thật sự đã khiến Phụ hoàng lạnh lòng.
Ta không biết hắn có hiểu được tâm ý của Phụ hoàng hay không, nhưng ta chỉ biết rằng bây giờ hắn thực sự đã trở thành một hoàng đế cô độc.
Nghe nói, Tiểu Thái tử đã rời lòng hắn, sớm dẫn theo muội muội Bình An chuyển ra khỏi hoàng cung, dọn đến Thái tử phủ ở rồi.
Đông cung, trống không.
Tân hoàng hậu, Cố Minh Nguyệt, trưởng nữ của Lĩnh Thị Vệ Nội Đại Thần, là một kẻ ngang ngược kiêu ngạo.
Từ khi nàng ta nhập cung, hậu cung đã bị nàng ta khuấy đảo đến mức hỗn loạn, trời long đất lở. Hôm nay thì đẩy ngã một quý nhân đang mang thai, ngày mai lại xử phạt một cung nữ tuyệt sắc. Nàng ta vừa ghen tuông vừa ngạo mạn, đi đến đâu máu chảy đến đó, hoàn toàn không có lấy một phần hiền đức của tiên hoàng hậu.
Không biết hoàng huynh có hối hận hay không.
Nói thẳng ra, hoàng huynh đúng là bệnh gấp mà vái tứ phương, chọn con gái của trọng thần để làm hậu, chẳng qua chỉ là muốn giữ lòng người.
Nhưng hắn không biết rằng, hành động như vậy làm sao có thể củng cố nhân tâm? Chỉ càng khiến triều thần thêm lạnh lòng mà thôi.
Thê tử vừa mới qua đời, hắn đã có thể lập tức cưới vợ kế, làm sao có thể nói là không bạc tình?
Ngay cả người đầu gối tay ấp còn có thể đối xử như vậy, thì mong gì hắn sẽ dung tha cho thần tử của mình?
"Thỏ chết, chó săn bị làm thịt." Ai rồi cũng sẽ không có kết cục tốt.
Nhưng hắn không hiểu, ta cũng chẳng muốn khuyên nữa.
Bởi vì, người yêu hắn nhất, đã mãi mãi nằm lại nơi hậu cung lạnh lẽo rồi.
Hết!