Hoàng Cung
Chương 3
7.
Đến năm sau, bệ hạ tuyển tú càng táo bạo hơn. Các phi tần mới được tấn phong cực kỳ xinh đẹp quyến rũ. Có người lông mày giống Minh Châu biểu tỷ, có người bóng lưng giống tỷ ấy, có người lại có thần thái nói chuyện rất giống.
Ta không biết bệ hạ đang theo đuổi cái gì.
Phi tần có mâu thuẫn cũng không liên quan nhiều gì đến ta. Bởi vì ta là Hoàng hậu, mọi người có tính kế cũng không tính trên đầu ta.
Ta rất thích công chúa của Cao Ly, Cao Ly là quốc gia nhỏ, công chúa cũng không phô trương được gì, được phong là Di tần, thường xuyên đến cung của ta chơi.
Di tần tính tình hiền lành, nhưng cũng hay có những câu nói gây sốc. Nàng ấy đến gần ta, thì thầm kể cho ta nghe một bí mật nhỏ:
– Nương nương, người biết không? Trong cung đều đồn bệ hạ yêu người đấy.
Ta nhấp được ngụm trà mà suýt sặc, giở ngón tay ra đếm và nói với nàng ấy rằng:
– Ngoại trừ mùng một và mười lăm, bệ hạ không hề đến cung của ta đâu.
Di tần lắc đầu, chậm rãi đáp:
– Nương nương không cảm thấy người trong cung đều giống người sao? Phi tần được sủng ái đều có đặc điểm giống người. Người nhìn An Quý nhân xem, đẹp như người vậy.
Ta cười nói:
– Ngươi đoán sai rồi.
Không phải giống ta, mà là giống người hắn không thể với đến, Minh Châu biểu tỷ.
Ninh Ninh ở bên cạnh ta thực sự là một tiểu thái giám cực kỳ thông minh linh hoạt, khiến ta rất tin tưởng.
Đệ ấy phụ trách thay ta gửi thư về nhà, ta lần lượt gửi thư về hỏi thăm tình hình đứa em trai.
Cha mẹ ta đã mất sớm, giờ người thân duy nhất còn lại là Ngọc Lâm.
Lúc ta vào cung, thằng bé đã được mười tuổi, nhưng vẫn chưa biết nói chuyện, là một đứa nhỏ ngốc nghếch nhưng mở miệng ra là kêu tỷ tỷ.
Khi ta cùng Ngọc Lâm chưa đến phủ Nhiếp chính vương, lúc khổ cực nhất là trong nhà chỉ còn một gói mỳ chay, nó nhất quyết không chịu há miệng, muốn nhường cho ta ăn.
Ta không gặp được nó, chỉ có thể gửi từng phong thư một về vương phủ. Thúc phụ luôn nói tất cả đều tốt như bình thường.
Ta nói với tiểu thái giám Ninh Ninh:
– Ngươi rất giống em trai bản cung, nếu nó lớn một chút là giống ngươi lắm.
Ninh Ninh có chút hoảng sợ, dập đầu với ta:
– Ân đức của nương nương cao như trời. Mệnh hèn này cũng là nương nương cứu vớt. Sau này cũng sẽ vì nương nương mà làm tất cả.
Quả thật đúng là sau này đệ ấy đã làm được như lời mình nói.
Bệ hạ ngày càng trưởng thành hơn, nhưng muốn lật đổ thúc phụ nhiếp chính đã mười năm thì không thể nói không có gian nguy.
Cho nên dù ta và bệ hạ cuối cùng có thế nào thì cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
Dù sao thì ta cũng là Thôi thị.
Khi thúc phụ Nhiếp chính của ta rớt đài, mọi thư từ liền bị ngắt, Ninh Ninh vốn dĩ thông minh, giỏi ngoại giao đã sớm cảm nhận được sự khác lạ này nên đã chuẩn bị trước người đến phủ Nhiếp chính đón em trai Ngọc Lâm của ta rời đi.
Chỉ là chuyện này dù sao cũng là mưu sự ngoài cung, Ninh Ninh có thể vì ta làm đến bước này, trong lòng ta thật sự cảm động.
Đêm đó mưa rơi trên cây ngô đồng, chuyện giữa ta và Ninh Ninh bị Lâm phi đang tranh chấp với ta tiết lộ cho bệ hạ. Bệ hạ đạp Ninh Ninh một cước, muốn lấy nửa cái mạng của hắn.
Lâm phi trước đó dùng nghiêm hình tra tấn hắn. Ninh Ninh một chữ cũng không nhận chuyện có quan hệ với ta. Tội danh ăn cây táo rào cây sung đệ ấy nhất quyết không nhận.
Ta ngồi ghế chủ vị, Xuân Đào gắt gao siết chặt tay của ta mới có thể khiến ta ổn định.
Bệ hạ nhấp một ngụm trà, bình thản nói:
– Nếu là cẩu bộc của mình gây chuyện, kéo xuống đánh chết đi.
Bệ hạ đã gặp Ninh Ninh từ lâu, biết Ninh Ninh là tâm phúc của ta, giống như tay chân liền thân của ta vậy.
Lúc này ta mới cảm nhận được Tề Anh đúng thật là đế vương, mạng người với hắn mà nói không đáng gì.
Ta đột ngột đứng dậy, đã thấy Tề Anh quay đầu nhìn ta, cái nhìn như trào phúng quan hệ của chúng ta:
– Một tên thái giám, Thôi thị, khẩu vị của ngươi rất đặc biệt. Hoàng hậu, nếu ngươi nói thêm một câu, sẽ xử lăng trì hắn.
Lúc Ninh Ninh bị kéo xuống, giương mắt nhìn ta một chút, ánh mắt cong cong, bộ dáng bẩn thỉu nhếch nhác, vết máu đọng lại trên trán.
Đệ ấy không nói một lời nào. Về sau Xuân Đào nói với ta, Ninh Ninh có để lại cho ta một câu.
“Hôm đó bị phạt trong cung, có thể gặp được nương nương, thật sự là may mắn của cuộc đời”.
Có thể làm em trai của nương nương trong ba năm, thực sự rất vui rồi.
Nhiếp chính vương sau này bị lật đổ, thúc phụ của ta vinh sủng hơn nửa đời người, đến khi già lại rơi vào kết cục chém đầu cả nhà.
Ta mặc triều phục Hoàng hậu, nhưng không đội mũ phượng cài trâm, quỳ gối bên tẩm cung bệ hạ trắng đêm.
Tiểu thái giám bên cạnh lúc trước được ăn bánh ngọt của ta, đối với ta có chút thương hại:
– Nương nương, Lâm phi ở bên trong, bệ hạ không muốn gặp người. Trời sắp mưa rồi.
Mưa to kéo đến, ta quỳ bên ngoài tẩm cung bệ hạ, ánh nến sáng cùng tiếng vui đùa bên trong vẫn truyền tới.
Ta dập đầu không dứt, túm lấy vạt áo thái giám, gần như van nài:
– Ngươi giúp ta báo một tiếng, làm phiền ngươi, ta có một em trai tuổi thành niên, tên là Ngọc Lâm, nó không thể chết được.
Cuối cùng gã vẫn thay ta truyền lời, ta chờ thật lâu.
Mãi cho đến khi mưa tạnh, nến tắt, mới nhìn thấy một đôi giày màu vàng sáng trước mặt.
Ta ngẩng đầu lên, thấy Tề Anh khoác áo ngoài đứng đó, tóc đen buông xõa.
– Bệ hạ, ta có một đứa em trai.
Tề Anh ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với ta, áo choàng cũng bị nước làm ướt.
Ta đè nén nỗi đau xót trong tim, nắm lấy áo choàng của hắn, sắc mặt trắng bệch nói:
– Nó là một đứa ngốc, rất ngoan, không biết nói chuyện. Tên là Ngọc Lâm, cũng mới mười bốn tuổi. Có thể tha cho nó, tha cho nó một mạng được không?
Nỗi mong đợi vừa rồi của Tề Anh bỗng chốc hoá thành hụt hẫng, mặt cũng trắng bệch, khiến cho nốt chu sa giữa lông mày trở nên đỏ hơn.
Hắn nhẹ giọng nói:
– Thôi thị, trẫm tha cho nó, ai sẽ buông tha cho trẫm đây? Trẫm đã mất huynh trưởng từ lâu, người huynh trưởng vốn dĩ xứng làm hoàng đế hơn trẫm, ngươi nghĩ rằng làm sao mà chết? Đến bản thân trẫm lúc còn nhỏ cũng suýt bỏ mạng, phải cảm ơn Thôi gia các người đấy.
Nháy mắt, toàn bộ khí lực của ta trở nên trống rỗng.
Tề Anh dường như muốn chạm vào mặt của ta, rồi dừng lại, chạm vào mái tóc dính nước ẩm ướt của ta.
– Ngươi hãy quay về làm Hoàng hậu cho thật tử tế, trẫm sẽ không động tới ngươi.
– Để ta gặp nó lần cuối đi.
– Không được.
Hắn nhẹ nhàng rút vạt áo khỏi bàn tay đang nắm chặt của ta, từng chút một, rút đi không biết có phải là mạng sống của ai đó không.
Thái hậu cũng là Hoàng hậu sinh ra từ Thôi gia. Thôi gia bị chém đầu cũng có người trong tộc của bà.
Bà bệnh càng lúc càng nặng, thời khắc hấp hối từng gọi ta đến, vuốt tóc ta.
– Hoàng hậu lương thiện, bệ hạ lại nhìn không ra, Lâm phi có thai, ta đã hạ chỉ, dù sinh trai hay gái cũng đem đến nuôi dưới gối của con, xem như là đường lui cho con.
Thái hậu buông tay, ta gào khóc.
Ta ở trong cung không bao giờ dám khóc. Hoàng hậu rơi lệ, người ta sẽ cảm thấy mất đi phong thái.
Ta không biết là khóc cho Thái hậu, hay là khóc cho những năm tháng thăng trầm của mình.
Thúc phụ nói trong cung có vô số bảo vật.
Nhưng thúc phụ không nói dưới đất hoàng cung có bao nhiêu xương cốt.
Bệ hạ ôm ta từ phía sau, bàn tay lạnh buốt chạm vào mặt ta, che đi đôi mắt, hắn nói:
– Thôi thị, ngươi quên tiểu thái giám của ngươi đi, chúng ta sẽ lại ở bên nhau giống như năm đầu tiên ngươi vào cung.
Vào ngày hè thả đèn Khổng Minh, ngày mùa đông trượt trên hồ băng, nhưng ta lại cảm thấy hơi thở của bệ hạ tanh nồng mùi máu.
Cuối cùng ta nói:
– Tiểu thái giám, đã chết lâu rồi.
8.
Ta là trung cung, bệ hạ vẫn như cũ đến vào mùng một và mười lăm.
Cứ thế lặp đi lặp lại, xuân qua thu tới.
Xuân Đào theo hầu ta lâu nhất, Thu Nguyệt lúc mười tám tuổi phát bệnh hiểm nghèo, phải đưa ra ngoài cung chữa trị.
Năm đó ta vừa mang thai Thái tử Bình An, đến khi sắp sinh, Xuân Đào thay ta thử thuốc bị độc pha trong đó làm mất mạng.
Ninh Ninh bị hành trượng giế. t, em trai Ngọc Lâm bị chém đầu, Thái hậu qua đời, Như Ý vừa ra đời cũng không sống được, Xuân Đào Thu Nguyệt đều bỏ ta mà đi. Toàn bộ cung này chỉ còn lại mình ta.
Bình An là điều duy nhất ta lo lắng.
Bệ hạ với ta xa cách rất lớn, không thích ta thì tự nhiên cũng không thích nó. Có thể mang thai Bình An là một lần ngoài ý muốn.
Thái tử Đại Tề, tên là Tề Bình An.
Khuôn mặt Thái tử rất giống bệ hạ, chỉ có khóe miệng có lúm đồng tiền giống ta.
Bình An rất thông minh, chưa bao giờ hỏi ta tại sao bệ hạ không ôm hắn, chỉ ôm con của phi tử khác sinh ra.
Chỉ có một lần cung yến, nó nhìn thấy Tề Anh cười rạng rỡ với một phi tử khác vì sinh được hoàng tử, rốt cuộc lộ ra thần sắc ghen tị.
Sau khi trở về, ta rơi nước mắt, Bình An vóc dáng chưa cao, đôi chân ngắn ngủn kiễng lên, cẩn thận lau đi nước mắt của ta, nói:
– Bình An không cần gì cả, chỉ cần mẫu hậu thôi.
Nhìn xem, đứa nhỏ thật hiểu chuyện làm sao.
Làm xong bài tập, ngoan ngoãn nằm phơi nắng bên ngoài.
Ta ngồi bên cạnh, thêu giày cho nó.
Bệ hạ không thông truyền gì bỗng đến cung điện của ta, buổi chiều tốt tự nhiên bị gián đoạn.
Bình An lập tức tỉnh lại, ta vô ý bị đâm kim vào tay chảy máu.
Tề Anh mặc một thân áo bào vàng sáng đứng dưới gốc cây kia, nhìn chúng ta nhìn hắn như nhìn đại địch. Đứng một hồi lâu không nói gì, xoay người bỏ đi.
Bình An ngày ngày lớn lên, mới năm tuổi mà đầu óc rất thông minh, linh hoạt.
Ta đợi nó lớn lên thành một thiếu niên hăng hái, là một vị quân chủ anh minh.
Nếu cưới được một cô nương tốt làm vợ, cả đời yên bình trôi chảy, như vậy là ta mãn nguyện rồi.
Ta cứ tưởng những ngày tháng như vậy sẽ kéo dài được lâu. Cho đến khi ta hai mươi bốn tuổi, bệ hạ mang về một cô nương.
Giọng nói, dáng vẻ, nụ cười gần như rất giống. Ta còn nghĩ Minh Châu biểu tỷ mất sớm kia đã sống lại trước mặt.
Trong cung này mọi người đều giống tỷ ấy, nhưng không một ai là tỷ ấy.
Bệ hạ cho nàng ta một thân phận mới, phong hào Minh Châu phu nhân, nhất thời vô cùng nổi bật.
Bệ hạ nhìn nàng ta, ánh mắt liền sáng lên như tuyết tan vào mùa xuân.
Tề Anh chỉ ngại chưa cho nàng ta đủ vinh sủng, còn đem Bình An đến cung cho nàng ta nuôi dưỡng.
Ta kề đao vào cổ, khẩn thiết cầu xin:
– Tề Anh, ta chỉ còn duy nhất Bình An.
Bệ hạ nhìn vết máu trên cổ ta, thản nhiên nói:
– Tây Ngô cung cách nơi này cũng không xa, ngươi có thể thường xuyên đến thăm. Ta và ngươi đều biết Minh Châu thiện tâm, nếu không phải khi đó ngươi thay nàng ấy vào cung, thì nàng ấy cũng đã có đứa bé rồi.
Hắn chậm rãi nhấn mạnh thêm, trào phúng:
– Huống hồ ngươi tự vẫn thì có ích gì? Nếu ngươi can đảm chết, Cô lập tức đem Bình An làm con thừa tự cho Minh Châu.
Đao trong tay ta rơi xuống đất, há miệng:
– Tề Anh, danh gia vọng tộc các ngươi, có phải thấy chúng ta giãy dụa rất buồn cười không?
Tề Anh xoay người, hơi dừng một chút, nhưng đến cuối cũng không nói gì cả.
Thôi Minh Châu là con gái duy nhất của thúc phụ ta, là viên ngọc quý của ông ấy.
Ta lúc đó mới biết sau khi thúc phụ trải qua cung biến, liền đổi ý định đưa Minh Châu vào cung mà đưa đi nơi khác.
Vinh hoa phú quý mười năm, cho đến bây giờ khi tất cả đều kết thúc thì Tề Anh lại tìm được.
Chỉ có ta là chi thứ hèn mọn, trời xui đất khiến thế nào lại bị tiến cung.
Cho đến nửa tháng sau, Bình An qua đời.
Tây Ngô cung to như vậy, Bình An của ta lại chết đuối trong một hồ nước vừa tan băng.
Ta không biết tại sao không ai cứu nó, tại sao không ai trông chừng nó. Ta chỉ biết là tâm mạch cuối cùng của ta đã đứt mất rồi.
Không ai ngăn cản, Ta cứ thế ôm lấy Bình An, từng bước quay về cung của ta. Đứa bé còn nhỏ, ôm không mất sức. Mắt nhắm chặt không mở ra nữa. May mắn nó không giống Tề Anh nữa, chỉ giống ta, bởi đó là con ta.
Ta ôm nó đi trên đất bằng, bỗng nhiên lảo đảo vấp ngã, cảm thấy máu trong tim dồn lên cổ họng.
Ta rửa mặt lần cuối cho nó, mặc bộ y phục hoa hướng dương mà nó thích nhất.
Cánh cửa mở ra, ta yên tĩnh rũ mắt xuống, chỉ thấy Thu Nguyệt, người đã rời cung nhiều năm trước, quỳ rạp trước mặt ta.
Bệnh của cô ấy đã tốt hơn, ta không nhìn lên cũng biết Tề Anh đang đứng sau cô ấy.
Ta chỉ cho Thu Nguyệt:
– Năm đó ngươi sinh bệnh rời cung, chưa gặp đứa bé này. Xuân Đào lúc trước đoán sẽ là một công chúa an tĩnh, không nghĩ là một bé trai nhu thuận. Nó rất ngoan.
Thu Nguyệt không nói thêm gì, chỉ gọi ta “nương nương”.
Ta thở dài.
– Gọi Lưu thái y đến đi, để nó ra đi an ổn.
Ta ngước mắt, nhìn Tề Anh, mỉm cười, nói:
– Bệ hạ, đây là thứ ngài muốn thấy sao?
Tề Anh vịn khung cửa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, dường như khí lực không ổn định, hơi thở gấp gáp.
– Bình An ấy à, so với hoàng tử khác hiểu chuyện rất nhiều, nó chưa từng hỏi ta, tại sao các hoàng tử công chúa khác có thể được phụ hoàng ôm, nhưng nó ở trước mặt ngài đọc sai một câu sách luận liền bị ép phải chép phạt đến tận khi trời tối. Thằng bé đã biết từ lâu rằng phụ hoàng không thích nó. Nhưng nó vẫn muốn làm ngài vui vẻ, mỗi khi vào mùng một và mười lăm, đứa nhỏ biết ngài đến liền mặc y phục và đôi giày nó thích nhất, đôi chân ngắn so với ngày trước đã cao hơn chút rồi. Từ khi còn nằm tã cho đến giờ chưa hề khiến ta bận lòng. Bệ hạ muốn thằng bé đến ở cung của Minh Châu, ta lừa nó rằng vì phụ hoàng muốn gặp con nhiều hơn đấy. Bệ hạ biết đứa nhỏ nói gì không? Nó nói, phụ hoàng không nghĩ thế đâu.
Bệ hạ tiến lên hai bước, như thể muốn ôm Bình An từ trong tay Thu Nguyệt.
Ta ngừng lại, bình tĩnh nói:
– Cần gì chứ. Tề Anh, nó không thể biết nữa rồi. Khi nó còn sống, ngài không ôm nó lấy một lần, đừng làm Bình An buồn nôn nữa.
Tề Anh bây giờ đã hai mươi sáu tuổi, trải qua tranh quyền đoạt vị cùng xử lý triều chính, hỉ nộ ái ố đã không dễ lộ ra, ấy vậy mà bây giờ đôi mắt mở to, chảy hai dòng lệ.