Hoàng Tước
Chương 1
01.
“Thần thiếp thay mặt ba ngàn tướng sĩ Dực Thành khẩn cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh, nếu không, xin bệ hạ cho phép thiếp xuất chinh.”
Tuyết chiếu sáng bầu trời tối đen sáng như ban ngày, cửa lớn ngự thư phòng vẫn đóng chặt như cũ.
Ta cắn răng, chuẩn bị đứng dậy xuất cung, cửa “Két” một tiếng mở ra, Bùi Thiệu bước ra ngoài.
Lời nói lạnh lùng của hắn vang lên: “Hoàng hậu, nàng đi quá giới hạn rồi, quyết định của ta không cần nàng xen vào.”
Ta ấn vào đôi chân đã tê dại vì lạnh, lần nữa quỳ xuống khẩn cầu: “Thần thiếp chắc chắn sẽ mang Giang cô nương bình yên vô sự trở về, xin bệ hạ đồng ý cho thiếp xuất chinh.”
Bùi Thiệu từ trên cao nhìn xuống ta một hồi lâu, cuối cùng hỏi ta có mấy phần thắng, ta đoán chừng rồi nói tám phần.
Nhưng hắn lại đột nhiên tức giận, cầm đồ vật trong tay người bên cạnh ném về phía ta: “Thẩm Lan Nhược, vậy mà ngươi cũng dám nói chắc chắn, chỉ có tám phần thắng mà cũng dám mở miệng? Một tòa thành mà thôi, không có thì không có, sau này lại để Thẩm tướng quân lấy về là được. Nhưng nếu không có Uyển Ninh, trẫm còn cần thiên hạ này để làm gì?”
Máu rỉ ra từ trán của ta chảy xuống tuyết, ta biết có quỳ nữa cũng không nhận được kết quả mà mình mong muốn, dứt khoát không nói những lời vô nghĩa với Bùi Thiệu nữa.
Ta hồi cung thay thường phục, nhờ nhân thủ bồi dưỡng nhiều năm qua yểm hộ ra khỏi cung.
Nhưng ta còn chưa đi tới Dực thành, đã nhận được tin tức thành phá, cùng nhau truyền đến còn có tin Thanh Nhạn đã chết.
Hóa ra Thanh Nhạn lo lắng ta và phụ thân vì nhặt xác cho nàng mà rơi vào cạm bẫy của kẻ địch, sớm đã mặc quần áo tẩm dầu hỏa, mang theo cây châm lửa trong người, một khắc trước khi chết đốt lửa tự thiêu.
Thi cốt cũng không còn.
Ta từ trên ngựa ngã xuống, trong lòng tràn ngập bi thương.
Ta ở trong cung nhiều năm, ngoan ngoãn làm Hoàng Hậu, nhưng vẫn không bảo vệ được người nhà, đã như thế, ta đây hao tổn tâm cơ giả vờ lâu như vậy còn có ý nghĩa gì?
02.
Ta lấy tay gạt đi nước mắt, giơ roi cưỡi ngựa hồi cung.
Bùi Thiệu, ngươi nói không có Giang Uyển Ninh, thiên hạ này ngươi cũng không cần, nếu đã vậy, liền tặng cho ta đi.
Ta chân trước vừa mới tiến vào cửa Khôn Ninh Cung, chân sau Bùi Thiệu đã nổi giận đùng đùng đi tới, ta lập tức quỳ xuống thỉnh tội, chặn lời trách cứ của hắn ở trong miệng.
Bùi Thiệu lập tức câm nín, cho dù vô cùng tức giận, cũng chỉ có thể cấm túc ta: “Mấy ngày nay, hoàng hậu ở lại Khôn Ninh cung suy ngẫm cho thật tốt đi.”
Hắn vừa rời đi, Đàn Nguyệt lập tức cầm ra tấm nệm, đỡ ta nằm lên.
Quỳ trong tuyết một ngày, lại cưỡi ngựa mấy ngày, chân và bụng của ta đã đau đến mức không thể chịu nổi.
Đàn Nguyệt đau lòng xoa bóp cho ta: “Nương nương, sau này người nhất định phải cẩn thận một chút, nếu để lại mầm bệnh, mỗi khi trái gió trở trời, gió sẽ theo xương cốt chui vào trong, đau thấu tim.”
Ta biết loại bệnh này gọi bệnh thấp khớp, mẫu thân của Đàn Nguyệt chính là bị loại bệnh này, nương của nàng bởi vì bị bà mẫu lập quy củ nên phải quỳ trong băng tuyết ngập trời suốt hai canh giờ, về sau lại không diều dưỡng tốt, hàng ngày không ngừng hầu hạ già trẻ trong nhà, căn bệnh từ từ bén rễ.
Sau khi Đàn Nguyệt theo ta làm nữ quan, nương của nàng ở nhà mới khá hơn.
Ta bôn ba nhiều ngày, không có một giấc ngủ yên ổn, trong lúc Đàn Nguyệt xoa bóp, cơn buồn ngủ ập tới.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tranh cãi ngoài cửa cung đã đánh thức ta.
Nghe kỹ, hình như là phủ Nội Vụ cắt xén than lửa của ta, Đàn Tinh phát hiện số lượng không đúng, tới lý luận, hai bên đều không chịu nhượng bộ, lúc này mới làm ầm ĩ.
Người trong cung quen thói nâng cao đạp thấp, bây giờ thấy Giang Uyển Ninh sắp trở lại, mà ta đã là một người bị thất sủng, vài người có tâm tư lại càng thêm quá đáng.
Chỉ đáng tiếc là bọn họ đứng không đủ cao, đương nhiên nhìn cũng không đủ xa.
Hôm nay ta sẽ cho bọn họ biết.
Họ sẽ không bao giờ có thể dẫm lên ta.
03.
“Xin hỏi Lý công công, trong cung quy định vào mùa đông mỗi ngày Hoàng hậu sẽ nhận được hai mươi cân than hồng và sáu mươi cân than đen, mà hôm nay công công chỉ đưa tới mười cân than hồng cùng bốn mươi cân than đen, có phải hay không?”
“Nương nương nói không sai, nếu là thường ngày thì như vậy, chỉ là bây giờ Giang cô nương sắp trở về, các nô tài…”
“Không sai là được rồi” Ta lạnh giọng ngắt lời hắn: “Đàn Tinh, đánh cho bản cung, bất kể sống chết.”
Đàn Tinh trời sinh có sức lực rất mạnh, lại từng theo ta xuất chinh, lực tay của nàng rất lớn, rất nhanh đã đánh cho mặt mũi của Lý công công bầm dập, giống như đầu heo.
Đàn Nguyệt lo lắng Đàn Tinh sẽ đau tay, cầm chổi cung nhân quét nhà đưa tới, đánh mấy gậy, Lý công công đã không có tiếng động, ngã vào trong tuyết.
Tiểu thái giám đến cùng Lý công công run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, bọn hắn nghĩ mãi mà không rõ ngày xưa hoàng hậu nương nương đối với ai cũng hòa khí, vì sao chỉ trong một đêm mà lại thay đổi nhiều như vậy.
Ta ném chiếc khăn tay màu trắng đang dùng để lau tay lên mặt Lý công công, liếc bọn hắn một cái: “Đưa người trở về đi.”
Có được lời của ta, bọn họ nhanh chóng bò dậy từ trên mặt đất, tóm lấy chân Lý công công chạy trối chết, dấu chân vừa nông vừa sâu, tạo thành một vệt máu đỏ tươi trên nền tuyết.
Màu đỏ, nhìn rất có không khí lễ hội.
Đáng tiếc hết lần này tới lần khác luôn có người quấy rối, người của phủ nội vụ vừa đi không bao lâu, Bùi Thiệu đã đạp tung cửa lớn Khôn Ninh cung.
“Thẩm Lan Nhược, ngươi thật độc ác! Phủ Nội Vụ chỉ muốn để lại một ít than cho Uyển Ninh làm dự phòng, ngươi vậy mà lại muốn đánh muốn giết, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Bùi Thiệu không hỏi rõ nguyên do, vừa đến đã vội vã chụp cái mũ độc phụ lên đầu ta, danh nghĩa độc phụ này nhẹ thì bỏ vợ, nặng thì bị kết án tù, như thế có thể thấy được, hắn thật sự đã dùng nhiều tâm tư suy tính vì vị giai nhân kia.
Ta nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống, hành lễ theo quy củ với Bùi Thiệu.