Hoàng Tước
Chương 2
04.
“Bệ hạ bớt giận, thần thiếp không gánh nổi tội danh độc phụ này. Thần thiếp chỉ làm việc theo cung quy, đánh Lý công công là bởi vì hắn tự mình cắt xén chi phí của phi tần, về phần theo như lời nói của bệ hạ, chuẩn bị sẵn than lửa cho Uyển Ninh cô nương, thần thiếp cả gan hỏi, chẳng lẽ hoàng thất Bắc Chiếu đã nghèo túng đến mức này sao?”
Bùi Thiệu đã sớm quen với bộ dạng kính cẩn của ta, nhất thời bị ta làm cho nghẹn họng, sau khi phản ứng lại thì càng thêm tức giận: “Ngươi chỉ là một phụ nhân, có thể hiểu cái gì? Định Quyết nhìn chằm chằm như hổ đói, quân đội Bắc Chiếu hao tổn rất lớn, trước mắt quốc khố trống rỗng, hậu cung nên giảm bớt chi tiêu.”
Ý của Bùi Thiệu chính là ta không rõ đại cục, dăm ba câu đã đổ lỗi lên người ta, nhưng năm trước quân đội của Thanh Nhạn bị chậm lương một thời gian dài, cuối cùng vẫn là ta và phụ thân hòa giải, lấy bạc nhà mình ra mới có thể bù đắp.
Năm nay hắn lại dễ dàng bỏ một tòa thành, mà tấn công xong một thành phải cần tiền thuế hai năm của dân chúng Bắc Chiếu.
Hôm nay hắn ngược lại nhớ tới quốc khố trống rỗng.
“Xin hỏi phủ Nội vụ có giảm bớt chi tiêu của bệ hạ không?”
“Trẫm tất nhiên là khác với các ngươi.”
Hắn nói đúng lý hợp tình, dù trong lòng ta đã biết rõ bộ mặt của hắn, nhưng nội tâm vẫn không nhịn được mà liếc mắt nhìn, ta hắng giọng hỏi lại: “Vậy chi tiêu của những phi tần khác cũng giảm sao?”
Bùi Thiệu nghẹn họng, sắc mặt có chút đỏ lên, trong lòng ta châm biếm, ánh mắt của hắn hung tợn trừng ta, dường như đang cảnh cáo ta phải biết chừng mực.
Nhưng ta lại không như hắn mong muốn.
“Đã như thế, hành động này của Lý công công đã trái với cung quy, thần thiếp thân là người làm chủ hậu cung, phải có trách nhiệm quản lý cung nhân, tiền triều bận rộn, việc vặt hậu cung không phiền bệ hạ hao tâm tổn trí.”
“Thẩm Lan Nhược! Ngươi, ngươi thật sự cho rằng trẫm không dám phế ngươi sao?”
Ta không đáp lời hắn, mà chỉ tiện tay lấy chén trà cạnh bàn lên, đưa cho hắn một chén: “Bệ hạ, thật sự dám sao?”
Nếu là Thẩm Lan Nhược năm năm trước, Bùi Thiệu tất nhiên là dám.
Nhưng hiện tại, hắn không thể, cũng không dám.
Hắn không nhận, ta cũng đã buông tay, chén trà vỡ nát, nước trà văng khắp người Bùi Thiệu.
Ta cùng hắn ở trong viện giằng co thật lâu, cuối cùng thì hắn không chịu nổi cái lạnh của mùa đông, rời khỏi Khôn Ninh cung.
Ta dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hình phượng hoàng trên áo bào, chậm rãi nở nụ cười.
Không nói đến Thanh Nhạn vừa vì nước mà chết trận, tiền triều đã có bất mãn, lại thêm chỗ phụ thân ta trấn thủ thổ phỉ Lăng Bắc hung hăng ngang ngược, mà nay ông cũng chỉ còn lại một nữ nhi là ta.
Chỉ vì hiền danh sinh hạ trưởng tử và vào cung nhiều năm, Bùi Thiệu cũng đã không thể dễ dàng phế hậu.
Cho dù hắn yêu Giang Uyển Ninh.
Cũng không thể.
05
Bùi Thiệu không thể đả động thân phận của ta, nên nghĩ cách làm ta ghê tởm, nhưng hắn đã đánh giá cao bản thân rồi.
Hắn suốt đêm sai người nhổ hết mẫu đơn bên ngoài Khôn Ninh cung, đổi thành hoa đào, đó là lúc chúng ta mới thành thân, hắn vì lấy lòng ta nên trồng xuống.
Chỉ là hắn không biết thứ ta thích vốn không phải mẫu đơn, mà là hàn mai, ngạo cốt nghênh sương trong gió tuyết.
Nghĩ đến những đóa hoa đào kia cũng thật đáng thương, gặp phải người như Bùi Thiệu, nhất định phải dời trồng vào mùa đông khắc nghiệt, lại đúng lúc đông lạnh, e là khó có thể sống sót.
Chuyện tương tự, hắn còn làm rất nhiều, đơn giản là muốn báo cho người trong cung biết hắn ghét bỏ ta.
Nhưng mọi người đã thấy qua kết cục của Lý công công, bọn họ không dám có chút chậm trễ nào với ta.
Bùi Thiệu tự cho là lạnh nhạt ta thì ta sẽ thương tâm rơi lệ, nhưng không biết ta lại mừng rỡ vì được thanh nhàn tự tại, ngày ngày ở trong sân chơi kiếm.
Nhưng lại khổ cho những cung phi kia, theo quy củ của Bắc Chiếu thì mỗi tháng hoàng đế cần ở lại trong cung của hoàng hậu ba ngày, thời gian này ta không thị tẩm, nên mấy ngày này đều chia đều cho các nàng.
Có lẽ chuyện này xảy ra trên người phi tử tiền triều hoặc nước khác là một chuyện vui, nhưng phi tử của Bùi Thiệu trên cơ bản hoặc nhiều hoặc ít đều là bởi vì trên người có bóng dáng Giang Uyển Ninh mà vào cung, từ đầu các nàng đã biết được mình là thế thân.
Sao các nàng có thể không ghét người cùng giường chung gối khi động tình mà trong lòng lại nghĩ đến một người khác?
Hơn nữa, ta lại ngồi ở vị trí hoàng hậu rất vững vàng.
Vì thế, không ít cung phi tới tìm ta kể khổ.
Trong lúc này, Bùi Thiệu cũng tới thăm ta, đáy mắt hắn xanh đen, còn nói nếu ta phục tùng, hắn có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước.
Ta sợ tới mức vội nói: “Gần đây sắc mặt bệ hạ không tốt, chắc là do túng dục quá độ, chắc là lo lắng sau khi Giang cô nương vào cung sẽ không thể càn rỡ như thế, lúc này mới…”
Ta thoáng dừng lại, ánh mắt quét qua người hắn, lại nói tiếp: “Để bảo vệ long thể, thần thiếp không nên xen vào việc này.”
Bùi Thiệu mắng chửi rồi rời đi.
06
Thời gian thoáng qua, đã đến ngày Giang Uyển Ninh vào cung.
Trong cung đã sớm treo lụa đỏ, không khí vui mừng, Bùi Thiệu lệnh cho ta đi xem lễ.
Lúc Giang Uyển Ninh kính trà cho ta, không cẩn thận làm đổ chén trà, hai tay trắng nõn của nàng ta lập tức đỏ ửng.
“Hoàng hậu!”
Bùi Thiệu lớn tiếng quát ta, nhưng lúc này ta mặc kệ không thể quan tâm đến hắn, bởi vì Giang Uyển Ninh vừa thừa dịp loạn nhét cho ta một phong thư.
Ta biết rất rõ chữ viết trên phong thư.
Ta nắm chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến tứa máu, ép buộc chính mình tỉnh táo lại: “Bệ hạ, đêm qua thần thiếp bị cảm lạnh, thân thể không khỏe, cáo lui trước.”
Nói xong, Đàn Nguyệt đỡ ta đứng dậy rời đi, ta chưa bao giờ cảm thấy đường về Khôn Ninh cung lại dài dằng dặc như vậy, trở lại tẩm cung, mồ hôi lạnh đã thấm ướt y phục bên trong của ta.
Khóa cửa cung lại, ta nhốt mình trong phòng, nhìn chằm chằm bức thư trước mắt không nhúc nhích.
Cái chết của Thanh Nhạn, ta đã suy nghĩ rất nhiều.
Ta nghĩ mãi mà không rõ Thanh Nhạn có kinh nghiệm sa trường phong phú đến vậy, vì sao cửa thành lại dễ dàng thất thủ như thế?
Trước đây, trong lòng ta thậm chí còn có một hy vọng, Thanh Nhạn có lẽ còn sống, nàng chỉ lén trốn đi, cho dù ta biết loại khả năng này cực kỳ bé nhỏ.
Ta nhìn bốn chữ “thân gửi A tỷ” trên phong thư, nước mắt nhòe đi.
Ta run rẩy mở phong thư ra.
“A tỷ, đã lâu không gặp, muội thật nhớ tỷ, tỷ gần đây có khỏe không?” Lời nói quen thuộc khiến ta có chút hoảng hốt.
“Ta có một bí mật, giấu ở đáy lòng, vẫn không dám nói cho tỷ biết, thật ra đêm đó ta nghe thấy tỷ cùng cha nói chuyện, ta cũng sớm biết ngươi hạ dược ở trong rượu, ta cố ý uống.”
Thì ra nàng đã biết.
Chuyện Hoa Triều đón Hoa Thần giao cho Thẩm gia, ta là trưởng nữ cần hiến vũ thỉnh Hoa Thần.
Nhưng không ngờ buổi tối trước ngày hiến vũ, ta đột nhiên cảm thấy lạnh, toàn thân không có sức lực.