Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Hoàng Tước

Chương 8



19
Lúc ta đi, Giang Uyển Ninh không tới tiễn ta, đang mới vào mùa thi tuyển nữ sinh mới nhập viện, nàng đang bận tối mày tối mặt.

Triệt nhi và phụ thân tiễn ta ở cổng thành, ta khoát tay với bọn họ, giục ngựa chạy như điên về phía tiền tuyến.

Ta cùng các tướng sĩ bước qua sông núi, đi qua đầm lầy lầy lội, vượt qua mùa đông giá rét, một trận lại một trận, một thành lại một thành, rất nhiều người đều chết ở nơi đất khách quê người, không còn hài cốt.

Ta hỏi họ: “Có hối hận không, có sợ không?”

Mọi người đều nói: “Sợ nhưng chưa từng hối hận, bởi vì chỉ cần nghĩ đến con cháu đời sau không bao giờ phải chịu khổ vì chiến tranh nữa, tất cả đều đáng giá.”

Bên cạnh không ngừng có người ngã xuống, nhưng cũng không ngừng có người mới tham gia.

Chinh chiến bảy năm, Định Quyết hoàn toàn đưa vào bản đồ Đại Chu, quân ta khải hoàn hồi triều.

Dân chúng đô thành Đại Chu chen đường hoan nghênh.

Bọn họ hò hét vì thắng lợi của đoàn quân, thỉnh thoảng lại có người nhét đồ vật vào trong vòng tay của các tướng sĩ, cảm kích những người này đã chiến đấu vì bọn họ.

Khi bọn họ nhìn thấy trong quân có nữ tử, thần sắc vẫn như thường.

Ta ở trên ngựa hơi hơi cong khóe môi lên.

Triệt nhi ở triều điện nghênh đón ta, hắn đã có tướng đế vương, ta không ở đây mấy năm nay, phụ thân dạy dỗ hắn rất khá.

Ta ở trong quỳ lạy của quần thần thấy được rất nhiều bóng dáng nữ tử.

Các nàng đứng dưới ánh mặt trời rất chói mắt.

Đứa con đầu lòng của Bùi Triệt là một nữ nhi, nó đã lập nàng làm Hoàng thái nữ, nó đối xử với nữ nhi của nó giống như lúc trước phụ thân đối với ta vậy.

Không bị ràng buộc, mặc cho nữ nhi trưởng thành.

20
Cây đào bên ngoài Khôn Ninh cung cũng đã trưởng thành, nó không hề e ngại sương giáng, đông lạnh.

Giang Uyển Ninh thường vào cung thăm ta, hai chúng ta ngồi bên cạnh cây đào đánh cờ.

“Uyển Ninh, ngươi xem Lan nhi ở đó làm gì?”

Ta thừa dịp Giang Uyển Ninh quay đầu, lén lút bắt một quân cờ, lại không ngờ bị nàng ta bắt được tay.

Giang Uyển Ninh ngoài cười nhưng trong không cười: “Thẩm Lan Nhược, ngươi lại muốn lừa gạt!”

Ta đánh lạc hướng, chuyển đề tài: “Ngươi dạy Lan nhi nhiều ngày như vậy, cảm thấy nàng thế nào?”

Nhắc tới Bùi Lan, Giang Uyển Ninh lập tức thay đổi thần sắc, vẻ mặt kiêu ngạo: “So với ta và ngươi năm đó, chỉ có hơn chứ không kém.”

Ta nhìn Bùi Lan chăm chú đọc binh pháp dưới ánh mặt trời mà cười cười, sau này nàng nhất định sẽ trở thành một đế vương lưu danh sử sách.

Giang Uyển Ninh nói xong lại muốn tiếp tục cùng ta lý luận chuyện đánh cờ, ta lại chuyển đề tài.

“Các trường nữ học đã trải rộng khắp nơi, ngươi cũng không muốn đi các quận huyện nhìn xem những nơi đó thế nào sao?”

“Đương nhiên là muốn, nhưng…”

“Nào có nhiều nhưng như vậy, nhanh chóng thu thập hành lý, đêm nay chúng ta sẽ lén trốn đi.”

Nói xong, ta dặn Đàn Nguyệt giúp ta thu dọn đồ đạc.

“A? Ngươi muốn đi cùng ta?”

“Đương nhiên, trong cung quá nhàm chán.”

Ta để lại cho Bùi Triệt một phong thư, đêm đó mang theo Giang Uyển Ninh chạy đi, về phần vẻ mặt của Bùi Triệt khi nhìn thấy phong thư như thế nào, ta cũng không quan tâm.

Trên đường đi, chúng ta gặp một đàn chim nhạn bay về phía Nam.

Hình như cố nhân đã tới.

Chúng ta theo chim nhạn xuôi về phía Nam, đo đạc quốc thổ, quan sát chúng.

Nhìn kìa!

Chúng dần dần thoát khỏi bùn lầy, giương cánh bay cao.

Chúng không còn là chim sẻ trong lồng, mà là phượng hoàng trên trời.

(Hết)

Chương trước
Loading...