Hoàng Tước
Chương 7
17
“Nhưng mà, rõ ràng từ đầu đến cuối ta cũng chỉ yêu A Chiếu.”
Bùi Chiếu, tục danh của tiên thái tử.
Khi Giang Uyển Ninh nhắc tới Bùi Chiếu, ánh mắt bất giác sáng lên, ngay cả khóe môi cũng nhiễm ý cười.
“Phụ thân từng nói tiên hoàng có ý ban ta cho A Chiếu làm thái tử phi, khi đó ta ngày ngày vui sướng, chờ mong sớm ngày gả cho A Chiếu, nhưng Bùi Thiệu đã phá hủy tất cả, là hắn lấy mạng uy hiếp, bức bách tiên hoàng để gả ta cho hắn, sau đó cũng là bộ hạ của hắn đề nghị cho ta đi hòa thân với Định Quyết.”
Hai mắt của Giang Uyển Ninh đỏ bừng: “Vốn dĩ ta cũng nhận mệnh hòa thân Định Quyết, tóm lại là một chuyện có lợi cho dân chúng Bắc Chiếu. Nhưng khi Định Quyết đề xuất lấy mạng ta đổi thành trì, ta nghĩ chết cũng là giải thoát, nhưng hắn lại khiến ta mang tội vong thành trên lưng?”
“Sau khi ta hồi kinh, bọn họ đều nói A Chiếu nhiễm bệnh mà chết, nhưng vì sao cái chết của tiên hoàng và A Chiếu lại trùng hợp như vậy?”
Đúng vậy, sao lại trùng hợp như vậy?
Cái chết của tiên thái tử và tiên hoàng, ta và phụ thân cũng từng hoài nghi, chỉ là nước không thể một ngày không có vua.
“Nhìn trong cung nhiều có cô nương giống ta như vậy, Bùi Thiệu thật sự khiến ta ghê tởm.”
Những lời này của Giang Uyển Ninh nhất định là đã chôn ở trong lòng rất lâu, nàng tựa như dùng hết tất cả khí lực để nói mọi thứ cho ta, nằm ở trên giường rất lâu mà không thể bình ổn.
“Thật ra lần này ta trở về vốn là mang theo hận, Bắc Chiếu cũng được, Định Quyết cũng được, ta đều không thích, ta từng nghĩ không có cũng tốt, nhưng ta lại gặp các ngươi.”
“Bùi Thiệu không xứng làm vua một nước, nhưng Thái tử lại có một mẫu thân tốt, tội danh trên người ta đã đủ nhiều, cũng không kém thêm tội giết vua.”
Thì ra nàng đã sớm nhìn ra ý đồ của ta, nàng biết nếu nàng không giết Bùi Thiệu, sau này ta cũng sẽ làm.
Nàng không muốn ta phải bẩn tay.
“Nếu gặp các ngươi sớm một chút, thì thật tốt biết bao.”
Giang Uyển Ninh nói xong lời này, liền rút trâm cài trên đầu muốn tự sát.
18
Ta đánh rơi trâm cài của nàng.
“Bây giờ gặp cũng không muộn. Giang Uyển Ninh, vì một tiện nam nhân mà mất đi tính mạng của mình, ta thật sự coi thường ngươi? Bùi Thiệu bệnh nặng mà chết, liên quan gì đến ngươi? Lúc này ngươi chết, là muốn chôn cùng hắn sao?”
Giang Uyển Ninh bị ta mắng đến ngẩn người, chỉ ngập ngừng một tiếng: “Ta không có.”
“Tân quân kế vị, chính là lúc cầu hiền tài, thân là nữ nhi của thái phó, biết bao tài hoa còn chưa thể hiện, ngươi chết đi, thế gian này có thể tự tạo ra một Giang Uyển Ninh nữa sao?”
Mắng nửa canh giờ, cuối cùng cũng thức tỉnh nàng ta.
Hoàng đế bệnh nặng, Thái tử tuổi còn nhỏ, ta thân là Hoàng hậu đương nhiên tận chức tận trách.
Ta đã chuẩn bị thánh chỉ, trước mặt quần thần, ấn tay của Bùi Thiệu xuống chiếu thư kế vị.
Bùi Thiệu khóc rống, chúng thần lại cho rằng tâm nguyện của hắn đã xong, vui mừng mà khóc.
Hắn ở trên giường “ô ô ô”, ta ngồi ở sau rèm phiên dịch cho hắn, truyền đạt ý chỉ của hắn cho quần thần.
Hắn có khổ không thể nói.
Lúc này Định Quyết phái sứ giả đến thỉnh cầu hòa thân lần nữa.
Ta nhìn sứ thần đang hành lễ, hỏi: “Trở về hỏi quân vương của các ngươi, có muốn Thái Thượng Hoàng Bắc Chiếu đi hòa thân hay không?”
Hắn nói ta làm nhục đất nước họ.
Ta quay đầu nói với Bùi Thiệu đang ngồi thành bùn nhão: “Bọn họ cũng ghét bỏ ngươi.”
Bùi Thiệu cực kỳ tức giận, chảy hai hàng nước mắt.
Năm Bắc Chiếu Cảnh Thái thứ mười lăm, Cảnh Thái đế băng hà, tân đế đăng cơ, đổi quốc hiệu thành Đại Chu, mẫu thân được tôn làm Thần Võ Hoàng Thái hậu.
Năm Đại Chu thứ nhất, ta buông rèm nhiếp chính, mở kinh đô nữ học, mời con gái Thái Phó ngày xưa làm viện trưởng, chúng Cung phi ngày xưa làm tiên sinh dạy học, truyền thụ sở trưởng.
Cùng năm, mở Khoa thi cho nữ tử, cho phép nữ tử nhập sĩ.
Năm thứ ba, thiết lập võ khoa nữ, cho phép nữ tòng quân báo quốc.
Sau đó, ta giao chính vụ cho Triệt nhi, cũng an bài cho phụ thân giám quốc.
Mà ta thì lao tới chiến trường.
Đêm trước khi xuất chinh, ta và phụ thân ở trong đình viện ngắm sao, tóc phụ thân đã bạc, ông ấy cùng ta sóng vai mà ngồi: “Chiến trường hung hiểm, mọi chuyện đều phải cẩn thận, mọi thứ trong triều đã có ta.”
Giống như buổi tối ngày xuất giá, ông ấy xoa đầu ta: “Nhược nhi, chớ để cho mình chịu ủy khuất, mọi thứ đã có phụ thân.”
Trước khi đi, Triệt Nhi hỏi ta: “Mẫu hậu nhất định phải đi sao?”
“Lúc này không thể để mất cơ hội.”
Nhất định phải thừa dịp hắn yếu thì lấy mạng hắn, trận này sớm muộn gì cũng phải đánh, thế hệ a nương chịu khổ một chút cũng không sao.
Chúng ta muốn giữ lại cho các ngươi một thời đại trời yên biển lặng, thịnh thế thái bình.
Nhưng những lời này ta không nói ra khỏi miệng.
Đàn Tinh Đàn Nguyệt và bọn họ đã đợi ta rất lâu.