Hứa Nhất Và Game Kinh Dị
Chương 1
1
Tôi tên Hứa Nhất, từ nhỏ đã có được thân thể bất tử.
Bạn học bắt nạt, tôi nhảy lầu chứng minh sự oan uổng của mình. Sau khi sống lại, cả đêm đến dưới lầu nhà hắn gào khóc.
Hắn bị tôi dọa đến tâm thần phân liệt.
Ác quỷ theo dõi, tôi liền mỗi ngày đổi một cách chết, dọa gã đến hồn phi phách tán.
Đến bây giờ cũng không thể đầu thai.
Tuân theo năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, trên thực tế vì năm bảo hiểm cùng một quỹ đầy mê hoặc mà tôi trở thành cảnh sát tập sự khoa Linh dị.
Nhiệm vụ công tác cũng rất đơn giản, chính là đến thành phố phát sinh sự kiện linh dị, tiến hành điều tra.
Thường được gọi là bắt ma quỷ.
Nhưng gần đây sắp thi Đại học. Trong giai đoạn này, vì sự nghiêm túc và quan trọng của kỳ thi nên thành phố đã thực hiện các biện pháp hạn chế tiếng ồn, cấm các hoạt động giải trí để tạo điều kiện tốt nhất cho thí sinh, chính vì thế cũng có lệnh cấm bắt ma quỷ. Cho nên, chúng tôi cũng nghỉ ngơi nửa tháng.
Cho tới hôm nay, cấp trên Chung Nhiên họp trở về, nhét vào tay tôi một tấm vé vào cửa công viên giải trí.
Tôi bị sốc và không khỏi đỏ mặt.
“Muốn hẹn hò mà có lương với tôi sao? Có phải không tốt lắm không?”
Chung Nhiên trợn mắt, kéo tôi lên xe, lại nhét cho tôi một tập hồ sơ.
“Công viên giải trí này đã xảy ra chuyện, chúng ta phải đi làm nhiệm vụ.”
Tôi có chút nghi hoặc.
“Công viên trò chơi này hoạt động rất ổn. Sau kỳ thi tốt nghiệp còn mở ra hoạt động hộp đêm, mới có hai ngày làm sao đã xảy ra chuyện?”
“Hai trong số ba thiếu niên tham gia hộp đêm đã biến mất một cách bí ẩn.”
Sắc mặt anh ta ngưng trọng, còn nói: “Chỉ có một người trốn thoát, thần trí đã không rõ. Hôm nay, tôi đi hỏi, cậu ta chỉ biết lặp lại một câu.”
“Câu gì?”
Chung Nhiên hít sâu một hơi, mở cửa xuống xe, nhìn công viên giải trí trống trải trước mặt mở miệng.
“Đừng đi vào công viên giải trí sau 12 giờ và…”
“Khi nghe tiếng pháo hoa, ngàn vạn lần không được nhìn lên.”
Nhưng giây sau, một trận pháo hoa thật lớn nổ tung bên tai chúng tôi.
2
“Đừng nhìn!”
Tôi theo bản năng muốn ngẩng đầu, nghe được những lời này vội vàng dừng lại.
Nhưng sau lưng lại đột nhiên truyền đến một trận cười.
Một đám người giơ điện thoại di động, vẻ mặt giễu cợt đi ra, âm thanh rõ ràng là từ trong video phát ra.
“Không phải chứ, mấy người thật sự tin sao?”
Người đàn ông cầm đầu chỉ vào chúng tôi cười điên cuồng, vội vàng đặt điện thoại di động trước mặt.
“Cả nhà ơi, vừa rồi các người đều nghe thấy, hai người này thật sự tin, chúng ta coi như là gặp chuyện lạ rồi!”
Một nam một nữ đi theo phía sau hắn cũng bắt đầu tạo không khí, không ngừng làm mặt quỷ.
“Mọi người trong nhà nhanh chóng chú ý một chút, đây chỉ là món khai vị, lát nữa chính thức bắt quỷ!”
Nghe hắn nói như vậy, tôi rốt cục nhớ ra bọn họ là ai.
Cách đây một thời gian, một đội mạo hiểm đã trở nên nổi tiếng trên Internet. Đội này dựa vào các chương trình phát sóng trực tiếp đi khám phá nhiều nơi kỳ lạ khác nhau, đội này đã có hơn một triệu người hâm mộ.
Nhưng trên thực tế những nơi bọn họ quay phim, chẳng qua là nhìn có vẻ hoang phế mà thôi.
Người mở loại hoạt động này hàng năm đều có, khoa Linh dị cũng lười quản.
Chỉ là không nghĩ tới, bọn họ sẽ để mắt tới công viên giải trí này.
Thấy chúng tôi vẫn đứng ở chỗ này, hai nhân viên công tác kia cũng đi tới.
“Nơi này lát nữa chúng ta phải quay phim, các người mau trở về đi.”
Tôi nhất thời mơ hồ, nhịn không được hỏi ngược lại: “Nơi này không phải ai cũng có thể vào sao?”
Ai ngờ hai người kia liền tức giận, lớn tiếng hô: “Chúng tôi là tới điều tra, thêm một giây liền thêm một phần nguy hiểm biết không?”
Tôi hiểu điều này rất rõ.
Chỉ là không đợi tôi nói tiếp, người đàn ông phát sóng trực tiếp kia đã không kiên nhẫn đi tới.
“Sao còn chưa giải quyết xong?”
“Các người có biết chúng tôi có bao nhiêu fan hâm mộ không? Tới nơi này là vì điều tra chân tướng, vì nhân dân phục vụ, chậm trễ sự tình các người chịu nổi trách nhiệm sao?”
3
“Đương nhiên chịu trách nhiệm được.”
Người đàn ông kia dừng lại, như là nghe được chuyện cười gì đó.
“Xem ra là đồng nghiệp?”
“Tôi nói nơi này làm sao có thể có người đến đây, lấy điện thoại ra nhìn xem, mấy người có bao nhiêu fan?”
Tôi mặc kệ hắn, trực tiếp lấy giấy chứng nhận từ trong túi Chung Nhiên ra.
“Như thế này đủ chưa?”
Nhìn thấy thẻ cảnh sát nhân dân, mấy người nhất thời sửng sốt.
Chung Nhiên quét mắt nhìn bọn họ từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: “Các người phát sóng trực tiếp nội dung không chân thật, bị tình nghi lừa gạt.”
Hai nhân viên kia lập tức trắng mặt, chỉ còn người dẫn chương trình này vẫn cứng họng.
“Tôi là tới bắt quỷ, như thế nào không chân thật?”
Chung Nhiên cười lạnh một tiếng, nhíu mày.
“Quỷ đâu?”
Không khí yên tĩnh, sắc mặt người trước mặt đỏ bừng, khó xử đứng tại chỗ.
Tôi nhân cơ hội liếc mắt nhìn màn hình của hắn, quả nhiên bình luận đã bắt đầu thảo phạt.
[Còn dám nói cảnh sát nhân dân là kỳ quái?]
[Trước đây, người dẫn chương trình không như thế này. Khi có nhiều người hâm mộ hơn, hắn bắt đầu hành động như một tên tuổi lớn?]
[Tôi nói, một câu cảnh tỉnh người trong mộng, chúng ta sẽ không thật sự bị lừa gạt đi?]
[Đúng vậy, từ đầu tới cuối cũng không có quỷ gì, còn tặng hắn nhiều quà như vậy!]
Biểu cảm trên mặt người đàn ông kia đặc biệt vặn vẹo, dường như nhìn thấy gì đó, bỗng nhiên nhảy dựng lên.
“Không đúng! Bộ phận trực thuộc trên giấy tờ của các người sao lại là khoa Linh dị!”
“Tôi đến cục cảnh sát chưa từng thấy qua nơi này! Các người nhất định là giả mạo!”
Tôi nhất thời tức giận, vừa định đi mắng hắn đã bị Chung Nhiên giữ chặt.
“Không cần để ý tới hắn, thời gian của chúng ta sắp hết rồi.”
Khoa Linh dị vẫn luôn là khoa rất bí ẩn, cũng không muốn xuất hiện trước quá nhiều người.
Giải quyết vấn đề quan trọng hơn, chờ ngày mai sẽ khoá tài khoản của hắn!
Tôi tức giận nhìn chằm chằm vào thời gian trên điện thoại.
Đến 12 giờ rồi, đây mới là lý do chúng tôi ở đây.
Chỉ nghe trên đỉnh đầu vang lên tiếng nhạc, cửa lớn bỗng tự động mở ra, toàn bộ ánh đèn trong công viên đều sáng lên.
“Chào mừng đến công viên giải trí.”
4
Tôi không biết có phải do tôi tưởng tượng không, nhưng bắt đầu từ cổng, toàn bộ công viên giải trí đã khác hẳn trước đây.
Nó dường như đổ nát hơn và trong không khí cũng tràn ngập một mùi hôi thối.
[Trong công viên tổng cộng có ba cơ sở vui chơi giải trí, xin vui lòng chơi theo thứ tự.]
[Những người vượt qua cấp độ có thể rời khỏi đây vào lúc bình minh, nhưng những người chơi thất bại, trốn chạy hoặc gian lận sẽ bị nhân viên giết chết.]
Tấm biển trước mặt chúng tôi nhấp nháy màu đỏ. Tôi và Chung Nhiên đi vào, radio lập tức lại vang lên.
[Hoan nghênh đi tới cửa thứ nhất: Nhà rối gỗ.]
Trước mặt chúng tôi là căn nhà hai tầng. Lúc chúng tôi mở cửa, ba con rối đã đứng trước mặt chúng tôi.
[Hoan nghênh về nhà, tôi có thể hỏi có bao nhiêu vị khách, được không?]
“Tất nhiên là…”
Không đợi tôi nói xong, Chung Nhiên thở dài, liếc mắt về phía sau.
“Tổng cộng là năm người, đừng trốn nữa, ra ngoài đi.”
Tôi kinh ngạc nhìn qua, trong bụi cỏ đi ra chính là ba người ở cửa kia.
Người phát sóng vẫn giơ di động lên, cắn răng giải thích: “Ai biết giấy tờ kia là thật hay giả! Không phải là quỷ sao? Tôi đây không phải tới phát sóng sao!”
Lời này tuy rằng rất mạnh miệng, nhưng sắc mặt mấy người họ đều không tốt, sợ hãi nhìn trong phòng, thậm chí chân cũng đứng không vững.
Con rối kia lại đột nhiên mỉm cười, đôi má bằng sứ tỏa ánh sáng xanh lục rồi quay sang một bên để chúng tôi bước vào.
Bạn đã vào game, cách chơi như sau: [Nhà rối gỗ là hình mẫu gia đình ấm áp, nhưng gần đây chỉ số hạnh phúc lại đang không ngừng trượt xuống, người chơi cần dùng đạo cụ để giải quyết khốn cảnh của nhà rối gỗ, nâng cao chỉ số hạnh phúc, dùng cái này qua cửa.]
[Đạo cụ là: Dao phay, thuốc ngủ, bia, xin đưa cho những con rối tương ứng.]
[Thời gian chơi là hai giờ, trong lúc đó, nếu bị giết vì chọc giận con rối, công viên sẽ không chịu trách nhiệm.]
[Trò chơi bắt đầu, chúc các vị hoàn mỹ qua cửa.]