Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Hứa Nhất Và Game Kinh Dị

Chương 2



5

Con rối gỗ kia nói xong, liền một lần nữa trở lại bàn ăn.

Nơi đó còn hai con rối gỗ một lớn một nhỏ, ba người ấm áp ăn cơm, giống như là sân khấu kịch bày ra trước mặt chúng tôi.

Người đàn ông phát sóng kia đi tới, đứng ở phía sau chúng tôi nhìn chung quanh.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Tôi và Chung Nhiên đều mặc kệ hắn, tách ra ở trong phòng quan sát một vòng, liền ngồi cùng một chỗ bắt đầu trao đổi manh mối.

Ngoại trừ bầu không khí quỷ dị, nơi này hết thảy đều giống như là gia đình bình thường.

Chung Nhiên điều tra thư phòng và phòng ngủ.

“Đánh giá từ tủ quần áo, nam giới có nhiều trang phục trang trọng hơn, trong khi quần áo của phụ nữ khi ra ngoài về cơ bản là tồi tàn, và có rất nhiều quần áo mặc ở nhà.”

Tôi hiểu ngay lập tức.

Kết hợp với khảo sát của tôi trong nhà bếp và phòng khách, tất cả thức ăn đều tươi, sàn và bàn cũng có thể nhìn thấy dấu vết lau chùi hàng ngày.

Điều này chứng minh, đây là điển hình của đàn ông ra ngoài làm việc, phụ nữ ở nhà lo liệu việc nhà.

Và còn một chi tiết nữa…

Tôi kéo anh ta đến tủ lạnh và chỉ vào một hàng đầy đồ uống được dán nhãn.

Người phát sóng đi theo phía sau chúng tôi, nhất thời hô một tiếng: “Cô ấy thật cẩn thận, là mẫu phụ nữ đức hạnh. Cả nhà ơi, xin hãy khen tặng cô ấy!”

“…”

Tôi kìm nén thôi thúc muốn đánh hắn, tiếp tục nói: “Trên nhãn có trà xanh, sốt cà chua, bia, nước táo, anh có phát hiện điểm chung nào không?”

Ánh mắt Chung Nhiên sáng lên, lập tức hiểu ra.

“Những màu này đều là màu đỏ và xanh lá cây, nói cách khác…”

“Người đàn ông này bị mù xanh đỏ.”

“Không thể nào!”

Mấy người đều há to miệng, người phát sóng dường như không phục, cũng móc ra một thứ.

“Cái đó có ích gì? Phát hiện của tôi mới là điểm mấu chốt!”

Hắn nói xong lấy bài thi trong tay ra, chỉ vào điểm số phía trên.

“Con rối nhỏ này thi trượt tất cả các kỳ thi, đây chẳng phải là mấu chốt dẫn đến sự bất hạnh của gia đình sao?”

6

Tôi có chút khó hiểu, chỉ thấy hắn đã đem bài thi nhắm ngay ống kính.

“Ngữ văn 30, Toán 12. Nếu đây là con trai tôi, tôi sẽ tức chết mất, còn hạnh phúc cái lông gà gì nữa!”

Số ít người còn lại cũng đồng tình nhưng tôi luôn cảm thấy kỳ lạ.

Một điểm số có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc của cả gia đình không? Cho dù là sự thật thì việc này có liên quan gì đến việc lựa chọn ba đạo cụ?

Không đợi chúng tôi suy nghĩ thêm, ba con rối gỗ kia đột nhiên đứng thẳng người.

“Đã đến giờ tắt đèn, mời mọi người đi phòng khách ở lầu hai để nghỉ ngơi.”

“Nhớ kỹ, cho dù có nghe thấy âm thanh gì, cũng đừng rời khỏi phòng, càng không xuống lầu.”

Lúc này chúng tôi mới nhớ ra có tầng hai, người phát sóng tỏ vẻ kiêu ngạo nói rằng đã tìm được bằng chứng quan trọng rồi nhanh chóng tiến vào phòng khách.

Chung Nhiên kéo tôi vào một gian phòng khác, vừa đóng cửa lại, liền đưa cho tôi một thứ.

Đó là bài thi Ngữ văn 30 điểm.

“Anh lấy cái này làm gì?”

Anh nhíu mày, lật qua chỉ chỉ phần viết.

“Nhìn này.”

Tôi mượn ánh trăng nhìn xuống, nhất thời da đầu tê dại.

[Ngày 1 tháng 6, ngày Quốc tế thiếu nhi.

Hôm nay, cha lại chơi trò chơi với mẹ. Mẹ nhốt tôi trong phòng ngủ không cho tôi tham gia, còn bảo tôi trốn trong tủ bịt tai lại.

Nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng chai vỡ và họ chắc chắn đang bắn pháo hoa sau lưng tôi.

Đến sau nửa đêm, mẹ trở lại, chỉ là trên mặt cùng trên người mẹ đều dính đầy bia, nói là lúc chơi với cha không cẩn thận bị dính.

Xem ra cha thật sự rất yêu mẹ, bia quý giá như vậy cũng chịu lấy ra chơi với mẹ.

Chúng tôi thật sự là một nhà hạnh phúc.]

Bài văn đến đây kết thúc, tôi lại cảm thấy sống lưng phát lạnh.

7

Nếu người cha bị mù màu xanh đỏ, rất có thể cũng sẽ truyền cho con trai.

Nói cách khác, con rối nhỏ này cũng không phân biệt được màu xanh đỏ.

Chung Nhiên gật đầu, thần sắc nghiêm trọng.

“Nếu nhìn theo cách đó, bài văn đầy hạnh phúc này, thực tế là bạo lực gia đình của người mẹ sau khi người cha say rượu.”

“Bia xanh thực chất là máu.”

Anh ta vừa dứt lời, dưới lầu bỗng nhiên “Ầm” một tiếng thật lớn.

Ngay sau đó là vài tiếng cầu cứu thê thảm.

Đoán được tình huống dưới lầu xảy ra chuyện gì, tôi nuốt nước bọt, xoay người đi tới cửa.

“Manh mối còn chưa đủ, tôi phải xuống xem thử.”

Chung Nhiên gật gật đầu, dặn dò tôi: “Đừng chết quá khó coi.”

Tôi gật đầu, lần trước sau khi nhảy lầu thì nghe nói thân thể của tôi trái một đống, phải một đống, đã khiến anh ta có bóng ma tâm lý rất lớn.

Lần này, tôi tranh thủ giữ lại toàn bộ thi thể.

Căn phòng phát ra âm thanh ở phòng ngủ tận cùng bên trong lầu một, tôi dán sát tường đi tới, lại phát hiện cửa đang mở.

Những chai bia vỡ nằm rải rác trên mặt đất, một vết máu lớn, cùng với lời chửi rủa lớn tiếng của người đàn ông: “Tiền trong nhà đều là tao kiếm, mày có tư cách gì nói chuyện!”

“Kêu mày đi mua bia còn đứng đó nói nhảm. Tao đập đầu mày, chết đáng đời!”

Người phụ nữ ngã xuống đất, làn da lộ ra đầy vết bầm tím và sẹo lớn, toàn bộ cổ đầy máu.

“Anh cho rằng tôi ở nhà thoải mái sao? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi muốn ly hôn với anh!”

Nhưng giây tiếp theo, một chai bia đập thẳng vào đầu cô ta.

Tôi vội che miệng lại và thậm chí còn nhìn thấy vết nứt trên đầu sứ.

“Sao mày nói nhiều thế? Tao đánh mày hơn mười năm mà mày còn dám đòi ly hôn?”

“Mày không muốn đi, vậy để đứa con não tàn của mày đi! Bằng không thì tao đánh cả hai.”

8

Nhắc đến đứa trẻ, người phụ nữ bật khóc.

“Không! Đừng chạm vào thằng bé!”

Hai người xô đẩy đi ra, người đàn ông kia bỗng nhiên phát hiện cái gì, nhanh chóng nhìn về chỗ tôi đang trốn.

Nhưng một giây sau, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, biến thành dáng vẻ dịu dàng, thậm chí đỡ người phụ nữ đứng lên.

“Tôi không phải đã nói, chuyện trong nhà không thể truyền ra ngoài sao?”

“Làm sao lại có người ngoài xuống đây?”

Hắn mỉm cười bước tới và kéo chiếc ghế nơi tôi đang trốn ra.

“Vị khách này ra ngoài nhanh đi.”

Nhưng vừa bước được một bước, một con dao lập tức đâm vào vai tôi.

“Đi chết đi.”

Người đàn ông giơ tay như điên và lặp lại: “Không phải đã nói không được xuống sao? Vì sao không nghe?”

Tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị chém ngã xuống đất, tôi đã sớm đoán được kết quả này, thậm chí tôi cũng không bất ngờ.

Lại là trò hy sinh kiểu này nữa.

Trò chơi kinh dị như vậy, thông thường cần một đồng đội vi phạm quy tắc, từ đó đạt được manh mối ẩn giấu có thể vượt qua.

Tôi nghiến răng và dùng chút sức lực cuối cùng của mình đưa ngón giữa lên trước mặt hắn.

“Một chút cũng không đau, nếu không được thì kêu mẹ mày tới chém tao…”

Giây tiếp theo, thế giới trở nên tối tăm.

Tôi lại chết rồi.

Chờ tôi tỉnh lại, chính là khuôn mặt tái nhợt của Chung Nhiên.

“Được rồi không cần phải nói, xem ra cách tôi chết lại rất ghê tởm.”

Anh không nói gì, chỉ ôm bụng xua tay: “Không có việc gì, tôi còn chịu đựng được, chỉ là đời này chắc tôi sẽ không ăn mì thịt băm nữa.”

Tôi đứng dậy rửa mặt, lại nhìn đồng hồ.

Chỉ còn 10 phút nữa thôi.

“Thế nào? Có nắm chắc không?”

Tôi gật đầu, nhưng chưa kịp nói gì thì tôi đã nghe thấy tiếng gào thét ở bên ngoài.

“Người đâu, tôi muốn trả lời!”

9

Người phát sóng vẻ mặt hưng phấn đứng trong hành lang, thấy chúng tôi đi ra đắc ý hất cằm.

“Tôi đã biết đáp án chính xác, lần này tôi sẽ giúp các người thắng.”

“Thật sao? Câu trả lời đúng là gì?”

Hắn vươn ngón tay ra vẽ một vòng.

“Đem thuốc ngủ cho con rối nhỏ, để nó ngủ thật ngon, thứ hạng không phải sẽ tiến bộ sao? Sau đó lại đem dao phay đưa cho mẹ, để mẹ làm bữa ăn ngon, phối hợp với bia, người một nhà không phải đều vui vẻ hạnh phúc sao?”

Tôi hít sâu một hơi, như thế nào cũng không nghĩ tới có người như thế!

Đi xa quá!

Ngay sau đó, ba con rối gỗ bỗng nhiên chuyển tới, nhao nhao vươn hai tay ra.

[Xin đem đạo cụ thích hợp, đặt ở trên tay bọn họ.]

[Chú ý! Bạn chỉ có ba lần cơ hội, một khi thất bại toàn bộ thành viên sẽ tử vong.]

Người phát sóng kia lập tức thả đồ vật, nhưng mà một giây sau, đỉnh đầu hắn bùng lên một luồng ánh sáng đỏ.

[Trả lời sai, còn lại hai cơ hội.]

Hắn nhất thời mơ hồ.

Tôi vội vàng đi tới, đưa bia cho đứa bé, đưa dao phay và thuốc ngủ cho người mẹ.

Tuy nhiên, điều tôi không ngờ tới là đèn đỏ vẫn sáng.

[Trả lời sai, còn lại một cơ hội.]

“Làm sao có thể?”

Cả người tôi cứng đờ tại chỗ một cách khó tin.

“Sao có thể chứ? Nếu câu trả lời đó không đúng, nó sẽ là gì?”

Tất cả mọi thứ bắt đầu quanh quẩn trong đầu tôi, một ý nghĩ khủng bố bỗng nhiên xuất hiện.

“Muốn thử không?”

“Nếu sai thì sao? Tôi sẽ giết tất cả mọi người.”

Đỉnh đầu bắt đầu đếm ngược, Chung Nhiên nắm chặt cánh tay tôi.

“Đừng do dự, tin tưởng lựa chọn của cô!”

Tôi hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ đưa thuốc ngủ vào tay đứa bé.

“Ding Dong!”

[Câu trả lời là đúng, bạn đã vượt qua!]

Mọi thứ xung quanh bắt đầu thay đổi nhanh chóng, và câu chuyện tiếp theo được giới thiệu giống như một màn múa rối bóng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...