Kẹo Mượn Thọ - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-07-18 21:44:47
Đến khi đánh thức, trời tối mịt. Trong phòng, rèm cửa buông kín, bật đèn, bốn góc tường đều thắp nến.
Bàn học cũng dọn trống, kê sang phía đông, bên đặt một tấm bài vị đen sì, chữ thảo bằng bút đỏ, chẳng đó thờ cúng thứ gì.
Mắt đỏ hoe, hình như xong, miệng vẫn lầm bầm chửi rủa ông Lý.
Nghe một lúc đại khái cũng hiểu .
Thông thường mượn thọ đều chỉ tầm mười năm, tám năm, đằng lão Lý trực tiếp đánh cắp tuổi thọ của trọn một giáp.
Nói cách khác, mặc dù bây giờ mới mười tuổi, nhưng tinh khí thần và vận khí đều là của bảy mươi, chẳng sống mấy năm nữa.
Ông ngoại tư thở dài một tiếng, :
"Ôi, thằng Kim Đào nhà thật thà quá. Trong lòng nó thật sự coi lão già như ông nội ruột, nếu thì ông cũng thể mượn tuổi thọ của nhiều đến thế."
Đến lúc mới hiểu , nên thiết quá với già là nguyên nhân cả.
tất cả quá muộn .
Mẹ nghiến răng : "Cái lão già thối tha còn định sống hai trăm tuổi nữa chắc?"
Ông ngoại tư khẩy: "Mơ đấy! Cái gì mà chẳng hao hụt, con buôn cả xe rau về nhà còn vứt phân nửa, cái lão già chín mươi chín tuổi , mượn sáu mươi năm, bản ông mà thêm năm sáu năm là may mắn lắm ."
Mẹ càng trở nên căm phẫn: "Cái lão già chỉ vì sống thêm vài năm mà trực tiếp hủy hoại con !"
Ông ngoại tư vỗ vỗ cổ tay .
"Đừng sợ, đừng sợ. Chuyện cũng giống như mất thẻ ngân hàng thôi, nhanh chóng báo mất và hủy tên để giảm thiểu tổn thất."
xong càng sợ hãi.
"Ông ngoại tư thế nghĩa là ? Định hủy tên của cháu ?"
17
lúc đó bố trở về, ông ngoại tư và liền ngoài, bắt đầu chuyển đồ trong.
Họ khiêng hết lượt đến lượt khác, là những hộp giấy nhỏ, chất đầy cả phòng khách.
úp giường hỏi: "Mấy cái là gì thế ạ?"
Mẹ cầm một hộp giấy , mở , một mùi hương thơm ngào ngạt xộc thẳng mũi .
Là bánh kem dâu tây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/keo-muon-tho/chuong-11.html.]
Đối diện trường tiểu học một tiệm bánh kem, mỗi tan học về nhà đều lén lút ngửi mùi bánh bên trong mà chảy cả nước miếng, nhưng bao giờ mua cho .
Hôm nay những mua mà còn mua đầy cả căn phòng.
chẳng chẳng rằng, lao cắn một miếng. Cái giây phút đầu lưỡi chạm miếng bánh, sướng đến mức mắt cũng mở nổi.
Ngon kinh khủng khiếp!
Cái bánh kem dâu tây đầu tiên trong đời, ngon bá cháy!
lúc định ăn miếng thứ hai thì đột nhiên cảm giác chẳng lành...
từng xem ti vi, những mắc bệnh nan y, bác sĩ luôn họ đầy vẻ thương hại mà : "Bệnh nhân ăn gì thì cứ cho ăn ."
Muốn ăn gì thì cứ cho ăn ...
Lúc đó mếu máo òa, thì ông ngoại tư chỉ mỗi chút tài an ủi khác thôi.
Ông ngoại tư cạnh đó, vội an ủi : "Đào, đừng , đừng . Ông đang tổ chức sinh nhật cho cháu đấy!"
Mẹ cũng theo: "Hôm nay tổ chức sáu mươi sinh nhật, ăn sáu mươi cái bánh kem."
"Cái gì?" Lúc đó ngây , cứ tưởng sốt đến lú .
Ông ngoại tư giải thích với : "Cái lão già đó trộm mất sáu mươi năm tuổi thọ của cháu, hôm nay cháu một tổ chức hết sáu mươi năm sinh nhật , coi như báo mất và hủy tên cho cháu ."
Nhìn khí nghiêm trọng xung quanh, cảm thấy nên , nhưng sáu mươi cái bánh kem, nhịn nổi.
Ông ngoại tư lấy từ trong vali một tấm chăn cũ kỹ, vỗ vỗ hai cái, bụi bay mù mịt, một mùi ẩm mốc xộc lên.
Sau khi tấm chăn trải đất, mới nhận , hóa đó là một tấm da hổ trắng, chỉ là cũ lâu , nhiều lông rụng, bên còn vẽ những đồ hình bát quái tinh tú mà chẳng thể nào hiểu nổi, hoa văn cũng mờ.
Ông ngoại tư bảo khoanh chân lên tấm da hổ, là để thủ tục báo mất cho .
xong, ông ngoại tư mặt , hai ngón tay kẹp lấy một lá bùa. Miệng ông niệm chú cầm lấy lá bùa xoay vòng quanh đầu . Xoay vài vòng, "phụt" một tiếng, lá bùa đột nhiên bốc cháy.
"Há miệng ."
há miệng, ông ngoại tư liền nhét lá bùa vẫn còn cháy dở miệng .
sặc, nước mắt chảy giàn giụa, ho một tiếng là cả đống tia lửa bay .
Mẹ một bên cũng quát: "Không nhổ , nuốt xuống ngay!"
cố nuốt lá bùa xuống. Ngay đó, mở thêm một hộp bánh kem nữa, vị xoài.
"Chúc mừng sinh nhật mười một tuổi!"