Kẹo Mượn Thọ - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-07-18 21:44:44
Mẹ một tay quẹt mũi, một tay ôm chặt lấy , chỉ đầu cho bố xem: "Ông xem , hai bên đầu Kim Đào nhà là gì?"
Lúc đó vô cùng sợ hãi, vội vàng sờ thử, nhưng thấy gì.
Bố ghé xem thử, mặt lập tức biến sắc: "Sao tóc bạc ?"
thấy liền hoảng hốt, vội vàng dậy soi gương. Tóc hai bên thái dương của thật sự thêm một ít tóc bạc, lốm đốm lẫn đó.
Không chỉ , khóe mắt khóe miệng dường như cũng thêm những nếp nhăn li ti, do hai hôm nay sốt nên soi gương, cũng chẳng hiểu vì thành thế .
mới mười tuổi thôi mà, già ? sợ, sờ sờ lên đầu, cảm thấy tay vài sợi tóc rụng.
Đỉnh đầu bây giờ cũng bắt đầu rụng tóc ư?
Hồi đó mới bắt đầu chú ý đến vẻ ngoài, thường xuyên soi gương khi rảnh, nghĩ sẽ học Lưu Đức Hoa để tóc rẽ ngôi giữa, ngờ bây giờ già .
mếu máo sắp , đột nhiên bắt đầu thấy đau răng, đưa tay sờ thử thì chiếc răng nanh bên trái rơi xuống.
Đây là chiếc răng năm ngoái, rụng …
òa lên , đầu tiên cảm thấy sắp chết.
Bố kinh ngạc , : "Không trúng độc đấy chứ?"
Bố trợ giảng cho giáo sư ở khoa Hóa, ít loại độc, nên điều đầu tiên ông nghĩ đến chính là cái .
Mẹ lắc đầu, : "Không chúng bệnh viện kiểm tra ? Chẳng chuyện gì cả. Bây giờ ông kiểm tra, thì vẫn chẳng chuyện gì . Đây là bệnh tà!"
Lúc bố mới thực sự hoảng hốt: "Thật sự là mượn thọ ?"
Mẹ gật đầu, hỏi : "Viên kẹo hôm đó con ăn của nhà , đó còn hai chấm ?"
Tim khẽ "thịch" một tiếng, lúc đó cách xa như , ? Bố vẻ mặt của , cũng bắt đầu sợ.
Mẹ từ từ : "Đó chính là tiền thọ khi mua thọ,, con nhận tức là con đồng ý !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/keo-muon-tho/chuong-9.html.]
Mẹ chỉ về hướng nhà ông Lý tiếp tục : "Cái lão già đó treo ba cái gương để tránh tai ương , mà là để lừa Nhật Du Thần, Dạ Du Thần khi mượn thọ đấy, phát hiện sớm hơn chứ!"
Bố dường như cũng nghĩ điều gì đó: "Mấy hôm trong thành phố thấy Đại Lý, Tiểu Lý ăn cơm với hai nước ngoài, bảo là Đông Nam Á ăn. Hai cái đồ ăn hại đó ngoài bám váy bố thì ăn gì chứ? Chưa chắc là mấy đó, đồ khốn nạn!"
Mẹ đầy xót xa, đột nhiên nổi điên, lao lên đánh một trận: "Bảo con đừng ăn đồ của mà con !"
sự đổi đột ngột của dọa cho ngây , quên cả ôm đầu, tát liên tục hai bên.
Giữa trận cuồng phong bão táp đó, cảm thấy chiếc răng nanh bên trái cũng rụng mất. Bố vội vàng kéo : "Bà điên hả?"
Cuối cùng cũng dừng , dùng ánh mắt oán hận về phía nhà ông Lý: "Cả nhà chúng đầu tắt mặt tối cũng chẳng kiếm nổi hai ngàn, một ông kiếm hai vạn, còn sống đến trăm tuổi, mà vẫn còn mượn thọ của Kim Đào nhà ? Đồ khốn kiếp! Cái trường , chuyện bắt nạt như chứ?"
Dạo bố cứ Giáo sư Hà ở văn phòng khó, sớm nén một bụng lửa giận, liền bật dậy, xách cây cán bột từ trong bếp định : " xem ông thể sống đến bao giờ!"
Mẹ vội vàng kéo chân bố , cả bà lê đất: "Dừng ! Đánh c.h.ế.t ông ông mất việc thì chúng sống đây? Chuyện chúng hiểu rõ trong lòng, nhưng thể miệng !"
Bố tức đến nỗi ném cây cán bột xuống đất: "Vậy thì ?"
hỏi xong, bố ngẫm nghĩ , hỏi : "Sao bà chuyện ?"
Mẹ chẳng thèm để ý bố, đột nhiên vuốt ve mái tóc điểm bạc hai bên thái dương của .
"Đều do bố vô dụng, để con gặp chuyện chứ? Nếu ông ngoại con còn sống, nhà chịu ấm ức thế !"
Dứt lời, dậy bước nhà vệ sinh rửa mặt, một bộ quần áo khác, sang đòi bố hai trăm tệ.
Bố hỏi: "Lại gì đấy?"
Mẹ đáp: "Về quê ngoại, gọi chú Tư sang."
16
Trưa hôm , dẫn ông ngoại Tư về.
Nói là ông ngoại, nhưng thực hình như ông cũng chỉ mới ngoài năm mươi.
Bình thường ông cũng chỉ là một nông dân bình thường, chỉ khi hội đền và Tết đến, ông mới bận rộn ở miếu.