KHÔNG PHỤ QUỐC GIA, KHÔNG PHỤ NHÂN - Chương 4: Phù chú
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:57:12
6.
Suốt mấy ngày liền, dốc tâm nghiên cứu phản ứng của linh hồn kẻ xuyên đối với huyết ngọc bội.
Quả nhiên ngoài dự liệu, ánh sáng đỏ toát từ ngọc thể khiến ả tê liệt, cứng đờ nhúc nhích.
Một khi đặt ngọc bội cách ả chỉ một bước chân, ả sẽ đau đớn tựa như kim châm từng tấc thịt.
Sau vài thử nghiệm, cuối cùng khiến ả nổi giận.
Ả giận dữ trợn mắt nhe răng, dùng bộ mặt tiểu linh hầu đối diện với :
【Ngươi rốt cuộc đang gì?! Ngươi trò gì với nữa?!】
【Ngươi… ngươi chẳng lẽ bí mật của ?!】
Ta ung dung đối diện với cặp mắt thú dữ nơi lồng sắt, khẽ nhếch môi :
“Phải. Không chỉ ngươi đang gì, còn hiểu cả tâm tư ngươi nghĩ gì.”
Nàng trừng lớn đôi mắt khỉ, ngập tràn khó tin.
Ta cúi , lắc nhẹ khối huyết ngọc trong tay, bước từng bước gần.
Nàng cuống quýt lay động chiếc lồng, miệng hét chít chít, như phát điên.
【Ta là thiên mệnh chi nữ! Ngươi dám đối xử với như ?! Ta khuyên ngươi chớ vọng động, chúng hãy thương lượng! Ta thể đổi mệnh tầm thường của ngươi…】
Quả nhiên thấy qu;an tài đổ lệ.
Ta nhướng mày, lạnh nhạt cắt lời:
“Không cần. Giờ chỉ – ngươi ch;ết.”
【Ngươi——】
Có lẽ nhận chơi, nàng đành nén giận, nghiến răng chịu đựng cơn đau do ngọc bội mang .
Giọng nàng tràn đầy dụ dỗ, hòng lung lạc :
【Dù tại ngươi gi;ết , nhưng xin ngươi hãy bình tĩnh! Ta yêu quái! Ta nhiều bí thuật và công thức kỳ lạ!】
【Xà phòng, mứt quả, tương ớt, đồ trang điểm, kỹ thuật in ấn, chế tạo giấy, xi măng… tất cả đều thể giúp ngươi giàu sang vô tận!】
【Ngươi mỹ nam, quyền thế tiền bạc, đều thể giúp ngươi toại nguyện!】
Ta vẫn bình thản nàng .
Những thứ nàng kể, đều rõ.
Chúng vốn chẳng nên tồn tại trong thời đại .
Ở kiếp , chính nhờ những “thần vật” đó mà nàng kiếm tiền như nước, tạo nên một đế chế thương nghiệp trải rộng khắp cả Đại Lễ quốc.
Vì thế, các nước lân bang – đặc biệt là nước Lương – mới đỏ mắt, rắp tâm dòm ngó giang sơn .
Tham lam là bản chất của kẻ địch, chúng chẳng qua đều cướp lấy “thần vật” và “thần nữ” mà thôi!
kẻ xuyên và đế vương mù quáng chìm đắm trong sự giàu sang tột đỉnh.
Không hề nghĩ đến việc dùng tài lực để ích nước lợi dân, bảo vệ biên cương.
Trái , còn phá tiền hại dân, xây nên lầu son gác tía – Tinh Túc Các – chỉ để sống phóng túng hưởng lạc.
Phàm là kẻ bảo vật trong tay, nếu giữ gìn, tất rước lấy tai họa!
7
Thấy lay động, nữ xuyên rốt cuộc cũng luống cuống.
【Còn hắc hỏa dược! Đó mới là thứ bảo vật! Có thể——】
Ta nhịn hết nổi, quát lớn một tiếng: “Đủ !”
Ta đương nhiên đó là một thứ vũ khí đại sát vô cùng kinh khủng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-phu-quoc-gia-khong-phu-nhan/chuong-4-phu-chu.html.]
Kiếp , chính vì nữ xuyên ngu dốt tiết lộ phương thuốc chế hắc hỏa dược, khiến cho gián điệp nước Lương đem về nghiên cứu, cuối cùng chế thành hỏa lôi, dùng để chinh phạt, san bằng cõi Đại Lễ!
Còn hoàng đế trẻ tuổi của chúng , dùng thứ đó để chế tạo pháo hoa lễ hội, chỉ để đổi lấy một nụ của mỹ nhân!
Thật bi ai, nực bao!
Cảnh tượng m.á.u chảy thành sông, đất nước diệt vong, gia đình tan nát… từ đầu đến cuối vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí .
Dù sống một đời, vẫn một khắc quên !
Đời , ngoài việc bảo hộ , còn tận lực ngăn chặn tai họa từng xảy !
Quốc gia của , gia đình của , tuyệt đối thể diệt trong tay một nữ nhân dị giới!
Căm hận dâng trào như nước vỡ bờ, đỏ hoe mắt, chằm chằm con thú trong lồng sắt.
“Bọn ác nhân, thường là c.h.ế.t vì quá nhiều.”
Ả thấy lay động, rốt cuộc cũng nổi giận, miệng mắng lời độc địa:
【Con tiện nhân ! Ngươi mà dám tổn thương , chỉ cần c;hết hẳn, nhất định sẽ khiến ngươi sống bằng ch;ết——】
Lời độc dứt, cắt ngang.
Chỉ thấy bên ngoài cửa một đạo phù bay , trong khoảnh khắc dán chặt lên mũi miệng của ả, ép ả câm lặng!
8
Ta mừng rỡ khôn cùng.
Cuối cùng… cũng tới !
Một vị đại sư từ bi, hình béo , mặt mày hiền hậu, chắp tay thong thả bước cửa.
Ta lập tức nghênh đón: “Làm phiền đại sư Viên Tu.”
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Từ khi huyết ngọc thể áp chế linh hồn của kẻ xuyên , âm thầm sai mời vị cao tăng trăm tuổi của chùa Đại Minh đến tương trợ.
Đại sư Viên Tu nhẹ gật đầu, thẳng bước về phía lồng sắt.
Mỗi bước chân ông , miệng liền tụng một câu kinh văn cổ ngữ tối nghĩa thâm sâu.
Đồng thời, ông tung một xấp phù chú, nhất thời trong phòng ánh kim loé rực.
Phù chú nhẹ nhàng trôi nổi giữa trung, cảnh tượng hệt như thần tích hiện .
Ta chăm chú rời mắt.
Tiểu linh hầu phù chú bao quanh, thể ngừng giật giật, vặn vẹo kịch liệt.
Linh hồn của nữ xuyên trong cơ thể nó phát tiếng rít chói tai như x;é ti;m rá;ch p;hổi.
Cuối cùng, âm thanh yếu dần, hóa thành một làn khói xanh, nhẹ nhàng bay từ đỉnh đầu tiểu linh hầu.
Chớp mắt… tan thành mây khói.
Đại sư Viên Tu thu kinh, dừng bước.
Trán ông đầm đìa mồ hôi, hệt như tiêu hao hết cả nguyên khí.
Ta lưỡng lự hỏi: “Đại sư… ả …”
“Thí chủ an tâm,” ông từ tốn đáp, “ác hồn tiêu trừ, từ nay thể yên giấc lo.”
Ta thở phào một , cúi hành lễ tạ ơn, đó sai thị vệ hộ tống đại sư trở về chùa.
Nhìn tiểu linh hầu trong lồng còn khí tức, lòng nhẹ nhõm như trút gánh nặng.
Từ khi trọng sinh đến nay, chuyện khiến đau đầu nhất rốt cuộc cũng giải quyết.
chẳng rõ vì cớ gì, trong lòng dâng lên một tia trống vắng.
Con khỉ nhỏ , vốn tinh quái lanh lợi… cuối cùng vẫn chẳng giữ nổi.
Nó… là do tặng mà…