KHÔNG PHỤ QUỐC GIA, KHÔNG PHỤ NHÂN - Chương 6: Cá đã cắn câu rồi!
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:57:15
11
Tin tức sắp thành với Nhiếp Thế Viễn truyền khắp kinh thành, ai nấy đều .
Hai thế gia đại tộc liên hôn, trở thành đề tài bàn tán sôi nổi khắp phố phường quán.
Ta khỏi cửa nửa bước, ở trong phủ chuyên tâm may áo cưới.
Hôm nay, đến tìm , dáng vẻ thôi.
“Này… hôm nay phủ bàn chuyện cùng tổ phụ… Tỷ gặp ?”
Ta chăm chú thêu chiếc khăn tay đỏ thắm, đầu hề ngẩng lên.
“Tỷ thật sự… để tiếc nuối ?”
Sau một hồi lâu, đột ngột cất tiếng hỏi.
Mũi kim lỡ tay đ.â.m trúng ngón tay, lập tức m\áu rỉ thành giọt.
Ta ngơ ngác đầu ngón tay .
Giọt m/áu đỏ tươi thấm vải, bung nở thành một đóa hoa nhỏ, đ.â.m nhói tim .
Trong đầu hiện về cảnh tượng năm xưa, giữa làn mưa m/áu mịt mù—
Chàng là trạng nguyên do tiên đế phong khi lâm chung, cũng là vị tân thủ phụ trẻ tuổi nhất triều.
Khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú của loang lổ vết m/áu, nhưng chẳng chút nào mất vẻ cốt cách.
Chàng cứ thế thẳng , sống lưng như tùng bách đón gió mưa, cúi đầu khuất phục.
Dẫn dắt bá quan, chắn dân chúng, bảo hộ lê dân trăm họ.
Dù m/áu đổ, tan, vẫn ngã xuống!
Họ đều là rường cột quốc gia, là những bề trung lương vì dân vì nước!
Chàng thực hiện lời hứa thuở nhỏ cùng :
“Vì trời đất lập tâm, vì dân sinh lập mệnh…”
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Có lẽ, và … thực sự nên một lời cáo biệt đàng hoàng.
12
Ta vội vã chạy đến tiền sảnh, nhưng từ lâu.
Ta hỏi tiểu đồng: “Đại nhân họ Liễu rời bao lâu ?”
Tiểu đồng khó xử, chỉ ngừng lắc đầu, gần một canh giờ.
Một nỗi chua xót thể kìm nén trào lên trong lòng .
Có lẽ với , thực sự hữu duyên vô phận.
Thôi thì, miễn cưỡng nữa.
Trên đường về, lòng trống rỗng, thì một giọng trầm thấp vang lên phía :
“Thu Lê… đợi một chút.”
Ta kinh ngạc đầu .
Người vẫn như thuở nhỏ – ánh mắt như vẽ, môi nở nụ dịu dàng, đến mức giống trần thế.
“Cái , tặng .”
Ta hoảng hốt nhận lấy vật mềm mịn nhét tay, hồn kỹ – là một con mèo con trắng muốt.
Nó tròn mắt long lanh, dùng đầu nhỏ cọ cọ lòng bàn tay .
Trời ạ, thật là đáng yêu! Tim mềm nhũn .
“Nghe mẫu , con khỉ nhỏ tặng chẳng vì mất tích. Ta thích những sinh linh nhỏ lông mềm, nên mới xin con mèo từ phủ Lý thượng thư.”
“Cảm ơn , thích.”
“Muội… sắp thành . Ta chỉ hy vọng từ nay về , mỗi ngày của đều trọn vẹn vui vẻ. Muội …xứng đáng hạnh phúc nhất thế gian.”
Lúc , ánh mắt Liễu Phi Thần đong đầy lưu luyến.
Chúng cùng lớn lên bên , dẫu địa vị cách biệt một trời một vực.
Ta là cháu đích tôn phủ Thái sư, còn là con của nhũ mẫu trong phủ.
Dù nỗ lực ngàn vạn , bước hàng ngũ triều thần, thì … vẫn lỡ mất .
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-phu-quoc-gia-khong-phu-nhan/chuong-6-ca-da-can-cau-roi.html.]
những lời chúc phúc chân thành , vẫn khiến trái tim ngọt ngào cay đắng.
Nén cảm xúc, cúi hành lễ:
“Muội cũng chúc … từ nay về , mỗi ngày đều bình an, vui vẻ.”
Huynh cũng xứng đáng hạnh phúc nhất.
Chúng , vạn lời , đều hóa thành ánh thấu hiểu.
“Tiểu thư! Không ! Ninh Viễn hầu đường hồi kinh… xảy chuyện —”
Từ xa, đại nha vội vã chạy đến, báo tin dữ.
13.
Vị hôn phu của – Ninh Viễn Hầu Nhiếp Thế Viễn – đường hồi kinh bất ngờ tập kích, ch.ết thảm.
Khi tin dữ truyền về đến kinh thành, t.h.i t.h.ể đưa cung.
Còn , giữa lúc triều đình rối loạn, cũng trong cung vội vã đưa .
Vừa cung, nội thị áp giải thẳng đến tẩm điện của Hoàng thượng.
Lúc , liền cảm thấy bất an.
Khi trông thấy Hoàng đế ánh mắt đầy hung ác chăm chăm, lòng lạnh đến tột cùng.
“Diệp Thu Lê, là ngươi hại nàng?!”
Ta bình tĩnh đó, ngẩng đầu đối diện đế vương mặt.
“Thần nữ rõ ý bệ hạ điều gì.”
Sắc mặt âm trầm, phẫn nộ rống lên với :
“Là ai cho phép ngươi ăn với Trẫm như thế?! Tiện nhân, quỳ xuống!”
Ta vài tên nội thị mạnh mẽ ép quỳ xuống đất.
Một nhà sư béo phúc hậu, từ bình phong thong thả bước , híp mắt .
Chính là “Viên Tu đại sư” từng gặp lâu .
“Đại sư, ngươi sẽ giúp Trẫm hồi sinh nàng, Trẫm đem đến, mau hành pháp !”
Viên Tu nheo mắt, dáng vẻ thần bí khó đoán:
“Vậy thì, chuyện hứa với bần tăng, quyết định xong ?”
“Đồng ý! Đồng ý hết! Mau phép !”
Ta nhịn xen lời:
“Bệ hạ hứa với ông điều gì?”
Viên Tu đắc ý đáp:
“Chỉ là một mỏ vàng vô thưởng vô phạt mà thôi.”
Sắc mặt dần trầm xuống.
Vô thưởng, vô phạt?
Đại Lễ quốc mặc dù giàu sản vật, ruộng đồng phì nhiêu, nhưng trong cương vực chỉ duy nhất một mỏ vàng.
Một mỏ đó thôi, thể chống lưng cả triều đình.
Mà mỏ ở biên cảnh phía Bắc, sát với nước Lương. Nếu dã tâm nắm , hàng chục vạn quân trấn thủ Bắc cương sẽ đặt hiểm cảnh!
Mất quân, Đại Lễ cũng như hổ mất nanh, ngày vong quốc chẳng còn xa!
Thân là đế vương, vì một nữ nhân mà trả giá lớn đến thế?!
“Hôn quân!”
Ta nhịn mà rít qua kẽ răng.
Chỉ thấy Viên Tu lấy một búp bê quấn đầy bùa chú, ném thẳng , miệng niệm chú lầm rầm.
Một luồng khí âm lạnh xộc tới, khiến choáng váng đầu óc, mơ hồ thấy tiếng reo hả hê của ả xuyên :
“Tiện nhân thối, ngươi ngờ đúng ! Bổn cô nương trở đây! Ha ha ha…”
Cơ thể dần trở nên nặng trịch, thể cảm nhận linh hồn quen thuộc đang liều mạng chen xác .
.
.
.
Cá cắn câu !