Làm kế thê của tỷ phu - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:29:04
16.
Kết quả của trận chiến hôm qua .
Vốn dĩ chỉ là thê tử của một con trưởng trong gia đình, còn quá trẻ nên họ đều coi thường .
trận chiến , họ đều là một gan , tháo vát và cứng rắn, họ dám đụng đến hai đứa nhỏ nữa.
Tổ phụ từng dạy rằng khi chúng chắc chắn, tạm thời nhẫn nhịn. nếu tìm cơ hội nắm bắt ngay để tránh rắc rối về .
Nhị phu nhân tuy ác cảm với , nhưng giờ nàng năng lực của và dám xúc phạm nữa.
Ông công bà mẫu hài lòng về tính cách cứng rắn của , nhưng vì lầm gì khác nên họ cũng gì.
Vân nhi và Hữu Ca tận mắt chứng kiến cãi với bọn họ, nhưng khi những gì khác , họ đều ngưỡng mộ .
Đặc biệt là Hữu Ca, tuy còn nhỏ nhưng ai với , ai với .
Chỉ Triệu Vũ là ác cảm với , kiên quyết chịu đến phòng chính ăn sáng.
Hắn nghĩ quan tâm đến ?
Hắn đang cố gắng sử dụng cách để khống chế .
Ta giả vờ như và xem như khí.
hai đứa trẻ thì giống , nếu Triệu Vũ đến cái đ.ầ.u nhỏ của chúng sẽ xung quanh, như thể nhớ .
Quả nhiên là m.á.u vẫn đặc hơn nước.
Nếu Triệu Vũ tự đến thì sẽ ép đến.
Nếu như mấy ngày nay tới chính phòng, đương nhiên sẽ đến phòng .
Nếu một ngày đến, sẽ bảo Lưu di nương và Túc di nương chờ , đó cả ngày, lưng và chân đều mỏi nhừ.
Lúc hai họ về, bình tĩnh :
“Hai ngươi gì với ?”
Hai di nương , chỉ : “Thần đ.á.n.h , tiểu quỷ đ.a.u khổ.”
Vì , khi Triệu Vũ đến gặp họ, họ đều cố gắng trốn tránh hoặc thuyết phục hoà với .
Triệu Vũ tức giận hét lên: “Chỉ nữ nhân và tiểu nhân mới khó dạy bảo.”
Hắn căn bản trở về nội viện, mỗi đêm đều ngủ trong thư phòng.
Ta thể gì , nhưng thể h..n.h h.ạ những hầu trong thư phòng của .
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Sau nửa tháng dùng bạo lực để chỉnh đốn, thu phục tất cả những xung quanh Triệu Vũ.
Cuối cùng, bằng cách nào đó đoán và đến phòng chính ăn sáng.
Bọn nhỏ vui khi gặp , và cũng trở với giọng nhẹ nhàng của .
17.
Hai đứa trẻ rời , lập tức đặt tách xuống, động tác tiễn khách.
Triệu Vũ lạnh lùng một lát, đó : “ Ta thật sự lòng của nàng rộng lớn như thế nào!”
Ta thèm nhấc mí mắt lên, uể oải đáp: “Trái tim nữ nhân như kim đáy biển, đương nhiên hiểu.”
Triệu Vũ , bình tĩnh hỏi: “Nhạc Vô Cửu, ngọc Như Ý … thật sự là do hoàng đế ban tặng ?”
Tim lỡ một nhịp, chậm rãi trả lời: “ Tổ phụ của thánh nhân khen ngợi nhiều, nhận vô quà tặng của hoàng gia. Tại dối?”
Triệu Vũ lạnh :” Quả thật giỏi thêu dệt, nhưng tỷ tỷ của nàng. Nếu thật sự là quà tặng của ông , nàng sẽ tùy tiện đưa cho Hữu Ca như , trừ phi là… khác đưa cho nàng …..”
Hắn để mấy lời còn dang dở rời .
Ta thở phào nhẹ nhõm, lấy ngọc Như Ý khỏi ngăn kéo, nhẹ nhàng vuốt ve.
Nó mềm mại, nhỏ nhắn và dễ thương. Khi còn ở Gia Dục Quan, luôn mang nó ngoài chơi.
Lúc đó… lắc đầu nhẹ nhàng…quên .
Ta thể quá khứ, chỉ thể về tương lai.
Triệu Vũ sắc sảo hơn tưởng, xem quan nhiều năm như cũng hề uổng phí.
Đang lúc suy nghĩ thì Hồng Viễn từ bên ngoài bước với vẻ trịnh trọng, thì thầm tai vài câu.
“ là bà .” Ta .
Hồng Viễn tức giận : “ Tiểu thư, bắt bà thẩm vấn ?”
Ta lắc đầu: "Hãy cẩn thận nếu như b.ắ.t chuột sẽ hỏng bình ngọc. Vì Vân nhi, hãy cẩn thận."
Vài ngày , hỏi Vân nhi: “Con đến trường dành cho nữ sinh của nhà họ Vương ?”
Vương gia, ông là quan Lễ bộ nổi tiếng, mở trường nữ sinh tại gia và chỉ nhận những nữ nhi của gia đình quyền quý và thiết.
Vân nhi hiểu lắm hỏi : “ Mẫu học là gì ạ? Có giống như khi các nam nhi học ?”
Ta đáp lời: “ Vân nhi , trường nữ sinh sẽ khác một chút, sách vở phù hợp với nữ sinh, ngoài còn học nhạc lý, hội hoạ, thêu thùa,..v..v..Ngoài , học thể giúp con học tập rõ ràng hơn, kết bạn với những cùng độ tuổi, sẽ mang nhiều lợi ít cho con.”
Vân nhi xong lời giải thích của liền hiểu ngay. Con bé đỏ mặt gật đầu: “ Nữ nhi đồng ý học ạ.”
Ta vui mừng khôn xiết và sắp xếp việc.
Sau vài ngày lên trường, hôm nay kiếm cớ ở với bà Hà, v.ú nương của Vân nhi.
Vân nhi và bà Hà luôn gắn bó với , khi thấy bà ở , con bé vài khi .
Khi thấy xe ngựa rời , với bà Hà: “Bà Hà, Vân nhi , bà giải thích thôi!”
18.
Bà Hà sửng sốt một lúc, đó nở một nụ lấy lòng: “ Đại phu nhân đang gì ?”
Hồng Viễn nghiêm mặt : “Sao bà dám đùa?”
Khi bà Hà thấy bà với vẻ nghiêm nghị, bà cuối cùng cũng hiểu .
Bà trợn mắt, mạnh dạng : “ Nô tỳ hiểu ý tứ của phu nhân.”
Ta phía bà ôm cổ tỏ vẻ tự tin, thấy chán ghét.
“Ngươi cho rằng vì ngươi im lặng giữ bí mật như sẽ ai phát hiện ? Ngươi gì với Vân nhi? Để con bé hận Hữu Ca như , khi tỷ tỷ m.ấ.t giao con bé cho ngươi. Sao ngươi dám hả? Nhẫn tâm phản bội lòng tin của tỷ ? Mấy ngày qua, thấy thái độ của Vân nhi đối xử với Hữu Ca lạnh lùng.”
Sau cuộc cãi vã với nhị phu nhân, từng hỏi Vân nhi, vì Thông nhi bắt nạt Hữu Ca lâu như , tại với tư cách là tỷ tỷ giúp đỡ của ?
Nếu hai đứa trẻ hoà hợp và gắn bó với sẽ bắt nạt như .
Vân nhi do dự và nên lời.
Lúc đó hiểu rằng đứa trẻ chắc chắn ai đó âm thầm xúi giục.
Và hoá là bà Hà mà Vân nhi nương tựa nhiều nhất!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lam-ke-the-cua-ty-phu/chuong-4.html.]
Sắc mặt bà Hà cứng đờ, nhưng bà phản ứng nhanh và lấy bình tĩnh ngay lập tức, bà buồn bực : “ Nô tỳ hiểu đại phu nhân đang gì, nô tỳ chỉ những gì lợi ích cho Vân tiểu thư thôi!”
Ta hít một thật sâu, một thể khi thấy q.u.a.n t..i.
Hồng Viễn nhạt: “ Bà Hà, bà với Vân nhi, Hứa Tiên phu nhân vì sinh Hữu thiếu gia mới qua đ.ờ.i ? Không Hữu thiếu gia phu nhân sẽ c.h.ế.t!”
Nếu như mấy ngày nay tìm trốn trong học đường của Vân nhi để điều tra thì thể phát hiện sự thật đau lòng !
Bà Hà sốc những lời , lắc đầu hoảng sợ: “Không, thế! Ta thể thề rằng bao giờ điều như !”
Ta chằm chằm bà, chậm rãi : “Ta rõ những suy nghĩ nhỏ nhặt của bà. Sau khi tỷ tỷ qua đ.ờ.i, bà thể hoà hợp với v.ú nương của Hữu Ca là bà Thẩm, nên bà để hai đứa nhỏ xa lánh , để Vân nhi một và lời của bà thôi!”
“Ngoài những lời bà còn nhiều, chẳng hạn như “Không ai thật lòng với , chỉ nô tỳ thật sự thương thôi.”
Ta khẩy: “Về phần tại , hẳn là tại vô dụng của ngươi, ngươi trộm nữ trang của Vân nhi đem cầm cố, sợ nhà họ Triệu phát hiện, mới chuyện ngu ngốc như !”
“Mang lên đây!”
Vừa dứt lời, một nam nhân trông khổ sở với cái mũi b.ầ.m tím và khuôn mặt s.ư.n.g tấy khiêng vô.
Bà Hà thấy đàn ông , lập tức kêu lên: ” A Bảo, !”
Trong mắt bà hiện lên một tia oán giận: “Đại phu nhân, tại bắt của ?! Hắn vô tội!”
Hồng Viễn hét lên: “Sao bà dám chuyện với đại phu nhân như !”
Ta xua tay : “ Người của ngươi giỏi ăn chơi, mê cờ b.ạ.c, ỷ thế h.i.ế.p , c.ư.ỡ.n.g ép dân nữ. Việc ác của rõ ràng, nếu như còn ích, sớm g.i.ế.t .”
Người nam nhân tên A Bảo hết lên cầu cứu: “ Tỷ… cứu……”
Ta kêu đưa xuống, với bà Hà: “Nếu như ngươi chỉ là một tên trộm vặt, thể tha thứ, nhưng ngươi ác ý và đang cố chia rẽ Vân nhi và Hữu Ca… thể giữ bà nữa.”
Bà Hà lau nước mắt, ngẩng đầu : “ Đại phu nhân, Hứa Tiên phu nhân sắp xếp nô tỳ chăm sóc Vân tiểu thư. Nếu đuổi nô tỳ ngoài, để Nhạc gia phu nhân , sẽ đồng ý !”
Bà dám tới mẫu ?
Ta nhếch môi khẩy: “ Mẫu , bà giao bọn trẻ cho , thể chăm sóc cho bọn chúng theo ý của .”
Nếu như nhận lời hứa của mẫu , tuyệt đối sẽ bước vũng bùn !
Bà Hà bỏ cuộc, hoảng hốt: “Thưa đại phu nhân, Vân tiểu thư ở bên nô tỳ từ khi mới chào đời, thể sống thiếu nô tỳ. Nếu đuổi , bà sợ tiểu thư oán trách ? Nàng sẽ ghét ?”
“Ngươi chỉ là một v.ú nương, đừng xem trọng bản quá!” Hồng Viễn tức giận .
Ta bà Hà đang ý đồ gì, sẽ gây rắc rối cho và Vân nhi.
Con bé còn nhỏ và hiểu nhiều.
Suy cho cùng cũng mẫu ruột của con bé, nếu mạnh tay đuổi bà Hà, con bé chắc sẽ oán .
19.
Những điều mà bà khiến khó lòng mà giữ .
“Hôm nay khi Vân nhi học lễ nghi về, bà hãy con bé rằng của bà sắp lấy thê tử và đưa bà về hưởng phúc, nên để bà trở về, thời gian sẽ gặp con bé, bảo nó đừng lo lắng.” Ta lạnh lùng với bà .
Bà Hà chằm chằm mà một lời.
Ta bình tĩnh: “ Bà Hà, cũng thể cho bà lựa chọn khác. Nếu bà sai một lời, của bà sẽ mất một thứ gì đó. Bà nghĩ thử xem… của bà chịu bao nhiêu d.a.o?”
Bà Hà gầm lên và mạnh mẽ vồ lấy .
Hồng Viễn lập tức chặn bà , hét lớn:” Bà đúng là thấy q.u.a.n t..i sẽ đổ lệ!”
“Thả bà . Để bà tự quyết định.” Ta lạnh nhạt .
Chuyện giải quyết thì cần sự hợp tác của bà .
Toàn bà Hà run rẩy, vẻ mặt như một con t.h.ú đang vùng vẫy thoát chiếc lòng.
Ta xúi giục bà, chỉ lặng lẽ để bà .
Sau một nén hương, bà cuối cùng cũng rụt ngã xuống đất như cái x.á.c hồn, vẻ mặt suy sụp đầy tuyệt vọng.
“Bà nghĩ xong ? Ta .
“Nô tỳ hiểu … hiểu . Sau khi nô tỳ rời , xin đại phu nhân hãy đối xử với Vân tiểu thư.”
Ta khẩy: “Vân nhi là cháu gái của , tự nhiên sẽ đối xử với con bé!”
Ta cần một hầu nhắc nhở!
Sau khi giải quyết xong.
Lúc Vân nhi trở về, vẻ mặt bà Hà đổi liên tục, cuối cùng thể cưỡng tình thương dành cho , và bà những lời đó với Vân nhi.
Sắc mặt Vân nhi lập tức buồn bã, lóc cầu xin bà đừng rời .
Hồng Viễn ở bên cạnh khuyên nhủ: “ Tiểu thư, hiểu ? Bà Hà trở về đoàn tụ với và gia đình để hưởng phúc tuổi già. Tiểu thư nếu để bà , khi bà lớn tuổi hơn sẽ ai nương tựa, đáng thương ?”
“Vú nương, điều đúng ? Vú nương là sẽ bao giờ rời xa con mà?” Vân nhi rưng rưng nước mắt hỏi.
Bà Hà vô cùng đau lòng. là mấy năm nay bà phạm tội t.r.ộ.m c.ắ.p vặt, nhưng bà yêu thương nàng .
Cuộc sống ở đây thoải mái bà thật sự rời .
là duy nhất của bà, bà dám trái,cuối cùng đành nghiến răng : “Hồng Viễn cô nương đúng, của nô tỳ đến đoán nô tỳ về nhà. Người đừng lo lắng!”
Hồng Viễn thừa dịp thêm : “Tiểu thư đừng lo, bà rảnh sẽ đến thăm .”
Bà Hà gật đầu, ôm chặt Vân nhi, nức nở : “ Tiểu thư lời mẫu của nhé, sống thật , nô tỳ .”
20.
Sau khi bà Hà rời , Vân nhi cả buổi, đến khi ngủ nước mắt vẫn còn đọng khoé mi.
Ta để Diêu Hoàng, khéo léo và hiền lành nhất trong bên cạnh , để nàng ở an ủi con bé.
Vào năm tỷ tỷ m.ấ.t bà Hà là duy nhất ở bên cạnh con bé.
Đây là một cú sốc khá lớn đối với một đứa trẻ khi đột nhiên mất mẫu và giờ mất v.ú nương, thiết với .
tin con bé sẽ nhanh chóng vượt qua .
Vân nhi cô đơn nữa. Con bé ,Triệu Vũ, Hữu Ca, các bạn trong và thầy giáo trong học đường.
Từ giờ trở thế giới của con bé sẽ mở rộng lớn hơn, và sẽ dần quên mất v.ú nuôi .
Những ngày tiếp theo Vân nhi điều buồn bã.
“ Mẫu hiểu tình cảm con dành cho v.ú nương, nhưng bữa tiệc vui nào cũng sẽ lúc tàn. Bà Hà sẽ cuộc sống hơn, con vui mừng chứ.” Ta nhẹ nhàng với con bé.
Vân nhi hai mắt đỏ hoe: “ Mẫu ơi, khi mẫu con q.u.a.đ.ờ.i, v.ú nương rằng bà là duy con nương tựa… bây giờ bà cần con nữa…”
Lòng nhói, nhắm mắt từ từ : “Sao chỉ bà ? Con còn , phụ , , ông bà tổ phụ. Chúng đều là , đều yêu thương con.”
Ta ôm con bé động viên: “ Vân nhi , tằng tổ phụ của con là một vị tướng hùng vĩ đại, ông bảo vệ gia đình và đất nước. Con là cháu chắt của một vị tướng quân. Mẫu tin con thể kiên trì vượt qua, dù là khó khăn gì chăng nữa!”
Vân nhi ngước , ánh mắt dần trở nên kiên định hơn.
“ Mẫu , nữ nhi hiểu .” Con bé mạnh mẽ gật đầu.
Ta dạy con bé chỉ là tư duy mà còn cả phần sức mạnh.