Lan Quân
Chương 3
“Như vậy thì đúng thật là tai bay vạ gió nha!”
Xung quanh các quý nữ đều nghe được Cố Tri Dịch gọi khuê danh của ta, thay vì để nó chuyện lớn hóa nhỏ, để người khác nắm được nhược điểm tung tin đồn thất thiệt bên ngoài, không bằng làm lớn chuyện giải quyết một cách công khai.
Dính líu tới bản thân, các quý nữ ở đây đều nhao nhao thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn Giang Thịnh Cẩm không mấy thiện cảm.
Kiếp trước có ta thay ngựa nô bị đánh gây ra bê bối, Giang Thịnh Cẩm kẻ cầm đầu đánh biểu muội ruột thịt của mình ngược lại là không ai để ý.
Thậm chí bởi vì nàng ta hào phóng đưa Cố Tri Dịch cho ta mà được khen ngợi, mọi người đều khen nàng ta ngay thẳng, thẳng thắn, lúc trước đánh Cố Tri Dịch đều vì để ngăn ta không bị ngựa nô dụ dỗ.
Nào như ta không biết liêm sỉ, cam chịu thấp hèn, chưa kết hôn mà đã cùng ngựa nô có tư tình.
Ngược lại, Giang Thịnh Cẩm lại nói chuyện vì ta: “Thà hủy đi mười tòa miếu, còn hơn hủy một cọc hôn sự. Ai ngờ biểu muội lại thâm tình đến mức liều mạng như vậy, đánh bạc mệnh cũng muốn bảo vệ tình lang, bây giờ nghĩ đến, lẽ ra trước đây ta không nên ngăn cản.”
“Dù sao biểu muội cũng là nữ nhi duy nhất của Hoài Ninh Hầu, nàng gia thế cũng lớn hơn chúng ta một chút, muốn chọn lang quân như nào chẳng được, còn không phải do nàng thích thì chọn sao, làm sao sẽ nghe lời người ngoài như chúng ta nói!”
Kết quả là Hoài Ninh Hầu phủ bị mắng chửi gia phong bất chính, ta cũng thành con sói mắt trắng không nhận ân tình.
Bây giờ ta là tiền lệ bị hại, việc liên quan đến danh tiết, không cần ta giải thích gì nhiều, những quý nữ này sẽ tự ra tay.
07.
“Rõ ràng người như hình với bóng với ngựa nô là nàng ta, ai là người làm việc không thể lộ ra ngoài đã rõ như ban ngày, thật sự xem chúng ta đều là người mù sao?”
“Ta lại cảm thấy thật kỳ quái, công tử Cố gia lại không bị giáng làm nô, sao lại có thể cam chịu sống thấp hèn, tự đến Giang phủ bán mình làm nô?
“Đúng vậy nha, Giang gia rốt cuộc có cái gì đáng giá hắn từ bỏ thân thế trong sạch, tự hạ mình nhập nô tịch?”
“Còn có thể có cái gì, chuyện này còn không rõ ràng sao? Mỹ nhân như hoa như ngọc, dù làm nô hay làm chó, cũng muốn đi theo bên cạnh.”
Giang Thịnh Cẩm sắc mặt đỏ bừng, biết rõ đối phương âm dương quái khí, lại không cách nào phản bác, bởi vì bọn họ nói đều là sự thật.
Nàng hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi không tin, thì tự mình hỏi Cố Tri Dịch đi! Nhìn xem biểu cô nương băng thanh ngọc khiết nhà chúng ta có hay không đối với hắn hỏi han ân cần, đưa thuốc đưa đồ không!”
Ta nói khẽ: “Đây là người của biểu tỷ, hắn có thương tích hay bệnh tật gì tất nhiên là sẽ tìm tỷ xin thuốc, muội vẽ vời thêm chuyện làm gì, người hầu trong phủ cũng đâu phải chết hết, có thể truyền lời đến nơi của biểu tỷ, chắc chắn là có rất nhiều người đã biết rồi.”
“Nếu thật sự biểu tỷ nghe được tin đồn gì, không ngại có thể đưa ra bằng chứng, cho dù là từ chỗ của hắn tìm được nửa món đồ vật liên quan đến muội, muội liền xin lỗi ngoại tổ mẫu đã phí công dạy bảo.”
Giang Thịnh cẩm kinh ngạc, tất nhiên nàng biết ở nơi của Cố Tri Dịch sẽ không tìm được đồ vật gì, chỉ trách nàng lúc trước quá ngu, những đồ vật ta cho Cố Tri Dịch đều bị nàng vơ vét hủy đi không còn một mảnh, ngay cả bình thuốc cũng bị nàng ném vỡ tan tành.
Có Tế Liễu làm tai mắt, chân trước vừa đưa xong đồ vật, chân sau liền mật báo, ta đưa cái gì chỉ sợ nàng còn biết rõ hơn Cố Tri Dịch, tuyệt đối không bỏ sót.
Chuyện vô căn cứ như vậy, lại có thể dùng để ép buộc biểu muội nhà mình lấy cái chết để chứng minh trong sạch, ánh mắt người bên ngoài nhìn nàng ta lại thêm mấy phần khinh thường.
“Dạng nô tài kiểu này, trong lời nói có thể có mấy câu là thật? Tự tiện xông vào nơi nội quyến, đụng chạm quý nhân, vốn là tội đại bất kính, không bằng chém chế.t ngay tại chỗ, chấm dứt hậu hoạn!”
Giang Thịnh Cẩm tức giận nói: “Cho dù hắn đụng chạm người, cũng không phải người ngoài, việc nhà ta thì có liên quan gì tới các ngươi! Ngay cả lời cũng không cho nói liền muốn đánh muốn giết, thật bá đạo!”
Ta lại cười nhẹ, giơ mũi kiếm lên: “Được, để hắn nói, bản tiểu thư cho hắn một cơ hội biện bạch, miễn cho hắn hàm oan mà chế.t.
Những người xung quanh đều nhìn ta với ánh mắt không đồng ý, có người kéo ta một cái: “Ngươi ngốc vậy! Nếu như hắn thật sự là một kẻ điên, ngươi coi như giế.t địch một ngàn cũng tự tổn hại tám trăm!”
Muốn đồng quy vu tận, trước hết cũng phải có cái quyết tâm kia mới được.
Nhưng ta biết, Cố Tri Dịch là người tiếc mệnh nhất.
Dù sao, hắn đang gánh trên vai trọng trách khôi phục vinh quang của Cố gia, còn chưa quyền khuynh triều chính, làm sao hắn có thể dễ dàng chế.t như vậy được?
“Chính ngươi nói đi, ngươi cùng bản tiểu thư rốt cuộc có quan hệ gì không?”
Cố Tri Dịch Nhìn chằm chằm ta một chút, sau đó nặng nè dập đầu xuống đất, giọng nói đau khổ.
“Chưa, chưa từng có.”
Chưa bao giờ có.
08.
Giang Thịnh Cẩm còn đang hy vọng vào con chó ngoan này có thể làm nàng hài lòng như ngày thường, không nghĩ tới hắn lại ở trước mặt mọi người đánh vào mặt mình như vậy.
“Đều đã gọi thân mật như thế, ngươi nói các ngươi không có quan hệ gì? Vậy ngươi vì sao nhờ nàng cứu ngươi? Những thứ thuốc trị thương cao cấp và những đồ vật trong phòng ngươi từ đâu đến! Ta tận mắt nhìn thấy Tế Liễu từ trong phòng của ngươi đi ra ngoài, ngươi đừng hòng nghĩ muốn giấu diếm!”
Cố Tri Dịch cúi thấp đầu, đem mình phủi đến sạch sẽ.
“Tâm địa của biểu tiểu thư lương thiện, hạ nhân trong phủ đều biết nàng đối đãi với hạ nhân rất tốt, ta mới cả gan hướng nàng cầu cứu.
Ta vốn không có ý mạo phạm làm hỏng dang tiếng của biểu tiểu thư, chỉ tình tờ nghe được khuê danh của người, trong lúc nhất thời nôn nóng muốn bảo toàn tính mạng mới lỗ mãng mà mạo phạm, là ta có tội, mặc cho biểu tiểu thư xử trí.”
“Những loại thuốc trị thương, cùng những đồ vật giữ ấm kia, tất nhiên là người thân của ta đưa tới, chỉ là đúng lúc gặp được Tế Liễu cô nương, liền nhờ cô nương ấy mang đến cho ta mà thôi.”
Giang Thịnh Cẩm lại không buông tha: “Trên đời sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy, nhà ngươi nghèo đến rớt mùng tơi, ngay cả cháo cũng không có mà ăn, tiền ở đâu mà mua tới cho ngươi những thứ này? Ngươi đối với biểu tiểu thư giữ gìn như vậy, ta cũng không phân biệt được ngươi là ngựa nô của ai!”