Lan Quân
Chương 4
Cố Tri Dịch nhìn thoáng qua nàng ta, chậm rãi nói: “Gia cảnh sa sút, trong nhà chỉ còn duy nhất miếng ngọc, tín vật đính hôn là vật có giá trị, bất đắc dĩ nên chỉ có thể đem đi cầm.”
“Đúng ra thì nó là một cặp, được khắc dấu ấn gia tộc của hai bên, một miếng thì đại diện cho lúc từ hôn đã bị vỡ nát, miếng còn lại thì được cất giữ trong nhà, bây giờ không có cách nào, phải sống tiếp nên đành phải làm vậy, chỉ mong không ai phát hiện ra, không muốn nó trở thành chướng ngại cho đối phương khi nghị thân.
Dù sao thì Cố Tri Dịch trước kia cũng từng là đệ nhất công tử nổi tiếng trong kinh thành, lời này hắn nói rất có lý, khiến người tin phục.
Hắn vốn có ngoại hình ưa nhìn, lúc này nhìn người đầy vết thương ngược lại làm cho hắn giống như lá rơi trong gió thu.
Làm nổi bật tính cách không kiêu ngạo, không tự ti, rất có khí tiết khiến người khác phải mềm lòng.
“Nữ tử kia vô tình, hắn ngược lại là có nghĩa, bị từ hôn còn cố gắng không muốn làm chậm trễ hôn sự của đối phương, như nếu đổi lại là ta, nhất định phải huyên náo khiến cho mọi người đều biết, cho thiên hạ thấy nhà ai làm chuyện bội tình bạc nghĩa như vậy!”
09.
“Hắn đã nói không có, hôm nay ngươi đừng có giội nước bẩn lên người biểu muội của mình nữa?”
“Hoài Ninh Hầu đi chinh chiến sáu năm không trở về, bất đắc dĩ mới đưa Vệ tiểu thư giao phó cho phủ ngoại tổ mẫu, nếu người biết nữ nhi duy nhất của mình ở đây chịu khi dễ như vậy, chắc hẳn sẽ vô cùng đau lòng.”
Họ đều thấy huynh muội Giang gia sau khi nghe Cố Tri Dịch nói xong thì biến sắc.
Giang Thịnh Lượng đột nhiên giơ tay tát vào mặt Giang Thịnh Cẩm một cái, nghiêm nghị quát lớn: “Là người trong nhà quá sủng ái mới làm hư ngươi như vậy, tính tình tranh cường háo thắng, chỉ muốn nói cho cái miệng được sảng khoái, ngay cả người thân cũng không để ý, còn không mau xin lỗi biểu muội!”
Giang Thịnh Cẩm cũng hoàn toàn không còn chút dáng vẻ hùng hổ vừa rồi, cắn răng nói xin lỗi: “Ta lỗ mãng rồi, mong rằng biểu muội thứ tội!”
Giang Thịnh Lượng lại khom người tạ lỗi: “Tội của tên ngựa nô này, chết không đáng tiếc, nhưng hôm nay dù sao cũng là buổi thịnh hội của hoàng thất, không nên thấy máu. Tại hạ lấy Giang gia danh nghĩa cam đoan, tại trước khi hắn dám nói lời gì liên quan tới chư vị một câu, tại hạ sẽ biến hắn thành một phế nhân, miệng không thể nói, tay không thể viết.”
“Hắn đã va chạm biểu muội, ta liền để muội đem hắn mang về trong phủ, mặc cho biểu muội xử trí, muội thấy như thế nào?”
Ta cười khẽ: “Vẫn là biểu ca xử lý đi, muội chỉ là một nữ tử yếu đuối, phạt nặng thì không đành lòng, phạt nhẹ thì sợ mất uy tín của Giang gia.”
Giang Thịnh Lượng nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tay nào làm bẩn váy của biểu muội, liền đánh gãy gân cái tay đó.”
Oh, thật trùng hợp đó lại là tay phải viết chữ nha!
Cố Tri Dịch trong tương lai thế nhưng là được mệnh danh là bậc thầy giỏi nhất về thư pháp và hội họa, một chữ đáng giá ngàn vàng, lần này cứ như vậy liền bút cũng cầm không nổi, thật tốt!
Giang Thịnh Lượng đem người đưa ra ngoài, hắn cũng không tiện ở đây lâu hơn, liền vội vàng rời đi.
Giang Thịnh Cẩm một người lẻ loi trơ trọi đứng đó, ta bình tĩnh liếc nhìn về phía Cố Tri Dịch với đôi tay mảnh khảnh đầy máu tươi.
Kiếp trước ta vì ngăn cản cho hắn một roi, bị thương tổn tới mặt, nhưng chỉ có một bên, có người còn thổn thức gọi ta là “Nửa mặt phù dung.”
Nhưng Tế Liễu hại người không thành, không có chút nào phòng bị, cả khuôn mặt thanh tú bị roi quất thẳng vào, kéo dài cả khuôn mặt, chỉ thiếu một chút liền thương tổn tới con mắt.
Ta thương tiếc nhìn xem nàng: “Ngươi sao lại không cẩn thận như vậy, dù sao chúng ta cũng có tình chủ tớ một đoạn thời gian, nếu ngươi cần lương y, hãy tới tìm ta.”
Giang Thịnh Cẩm ngoài cười nhưng trong không cười: “Không nhọc biểu muội quan tâm, muội cũng đã nói, nô tài của ta có bệnh tật thương tổn gì, tự sẽ tìm ta xin thuốc.”
Tế Liễu đau đến có chút đờ đẫn, nghe vậy rùng mình một cái.
Ta quay người rời đi, Tế Liễu chịu đánh vẫn là quá ít, ta châm ngòi một chút kiểu gì cũng sẽ thành nhiều.
Chỉ là không biết đời này nàng ta bị hủy dung, vẫn còn trung thành một mực với Giang Thịnh Cẩm như kiếp trước hay không?
10.
Sau khi trận đấu mã cầu kết thúc, xe ngựa Giang gia đều đã rời đi.
Ta cơ hồ muốn cười thành tiếng, đến cùng là vị thiên tài nào nghĩ ra chủ ý tốt như vậy, chẳng lẽ cho là ta thực sẽ đi bộ đi trở về sao?
Ta giả vờ lo lắng chờ đợi, nhìn trái nhìn phải, bên cạnh ngay cả một thiếp thân nha đầu cũng không có, lẻ loi trơ trọi đứng ở nơi đó, cực kì đáng chú ý.
Ai đến hỏi, ta đều nói rõ sự thật, có rất nhiều tiểu thư phu nhân quen biết đều ngỏ ý muốn đưa ta về, đều bị ta từ chối.
“Biểu tỷ sẽ không mặc kệ ta đâu, nàng nhất định là có chuyện quan trọng, chờ một lúc liền trở lại đón ta.”
Mãi đến về sau xe ngựa dần dần thưa thớt, ban đầu ta định ngẫu nhiên cản lại một chiếc xe ngựa sau đó bán thảm, để thanh danh Giang gia bị hủy hoại triệt để hơn một chút.
Lại không nghĩ tới một chiếc xe ngựa được trang trí xa hoa bỗng dừng lại trước mặt, màn xe được mở ra, một vị phụ nhân ung dung nhìn về phía ta.
“Đây không phải Lan Quân sao? Thế nào lại một mình đứng ở đây?”
Đoãn Nam vương phi, chủ mẫu trong gia tộc mà kiếp trước Giang Thỉnh Cẩm gả cao.
Đây cũng là một người kỳ ba.
Kiếp trước nàng vốn đã cùng tổ mẫu ta nghị thân, canh thiếp đều trao đổi xong, quyết định ta sẽ làm thế tử phi.
Kết quả là xảy ra chuyện như vậy, lúc này Giang gia lại trắng trợn tuyên bố đã cùng Đoãn Nam vương phủ đính hôn.
Chuyện này vốn dĩ đã được lan truyền giữa đám phu nhân, cọc hôn sự này xem như ngồi vững.
Bác bỏ tin đồn không phải là không thể, chỉ là không tránh khỏi phải giải thích một phen, lại đem ta đẩy vào đầu sóng ngọn gió.
Không nghĩ tới Vương phi lại trực tiếp đồng ý cọc hôn sự này, cho đến khi Giang Thịnh Cẩm gả vào phủ mới biết được, người nàng ta gả không phải là thế tử, mà là con thứ không có danh tiếng gì trong phủ Nam Vương.
Nếu như Giang gia dám trộm long tráo phụng, Đoãn Nam vương phủ tự nhiên cũng có thể lấy mắt cá đổi minh châu.
Người con thứ này tính tình không tốt, năng lực lại kém, đem nguyên nhân mình không thể thăng tiến đổ lỗi cho Giang gia không chịu nâng đỡ hắn.
Hắn chưa bao giờ thừa nhận mình kém cỏi, chỉ biết oán trách Giang Thịnh Cẩm đã cản trở hắn.
Cuộc sống của Giang Thịnh Cẩm đương nhiên không mấy dễ chịu.
Mãi cho đến mười năm sau, người đã từng là mã nô nghèo túng bị từ hôn trở thành thủ phụ đương triều, buộc Đoãn Nam vương phủ bỏ vợ. Lại mười dặm hồng trang đem người cưới trở về.
11.
Khi ta trở về nhà, vẻ mặt của ngoại tổ mẫu đầy vẻ mong mỏi và buồn rầu.
Đại cữu mẫu lạnh lùng ôm Giang Thịnh Cẩm, mở miệng chế nhạo: “Nhìn xem, dù không có xe ngựa, không phải người vẫn quay về rồi sao? Đã nói không cần phái người đi tìm, biểu cô nương cũng không phải không có chân, không thể đi được, mẫu thân đừng đêm chuyện nhỏ hóa thành chuyện to nữa.”
“Cẩm nhi của chúng ta mới là người chịu oan ức lớn nhất, ngược lại là biểu cô nương, tuổi còn nhỏ mà đã học cách lôi kéo người khác xa lánh người nhà, miếu của Giang gia quá nhỏ rồi, không chứa được bức đại phật là con gái độc nhất của Hoài Ninh hầu này.
Ta còn chưa kịp nói gì, thì Đoãn Nam Vương phi đã chậm rãi đi tới.
“Chịu oan ức lớn gì vậy, kể ta nghe một chút, nha đầu Lan Quân này lại có bản lĩnh lớn như vậy sao, ta nhất định sẽ thay mặt mẹ nàng trừng phạt nàng thật nặng.