Lặng Lẽ Rời Đi Trong Thương Đau - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Trước đây, tôi luôn nghĩ anh ta đối xử tốt với em gái tôi vì “yêu ai yêu cả đường đi lối về”, chưa bao giờ ngờ họ lại có tính toán như thế.
Tôi lặng lẽ đi theo họ, chỉ thấy hai người bước vào phòng của Trưởng khoa Huyết học – chính là bố tôi.
“Bệnh của Tiểu Tiểu không thể chờ thêm được nữa, phải tìm cách ngay.” – Phó An nắm chặt tay em gái.
“Thêm hai tháng thôi, đợi Hà Tuệ sinh con lấy m.á.u cuống rốn là cứu được rồi.” – bố tôi cau mày.
“Nhưng Tiểu Tiểu có khi không cầm cự được tới tháng sau, phải phẫu thuật gấp.” – ông nói tiếp.
“Vậy mổ luôn bây giờ, tám tháng là đủ lớn rồi.” – Phó An quả quyết.
Lúc này, mẹ tôi – người làm ở khoa sản – bước ra từ góc khuất.
Tôi nhìn bà, người từng sinh ra tôi, mà thấy đau như ngàn nhát dao đ.â.m thẳng vào tim.
Thì ra tất cả bọn họ đều biết, đều tham gia, còn tôi lại ngây thơ tin rằng bố mẹ cuối cùng cũng bắt đầu yêu tôi khi tôi mang thai.
“Nhưng thai mới tám tháng, ép sinh sớm sẽ ảnh hưởng tới đứa bé.” – Phó An lên tiếng.
Mẹ tôi mặt tối sầm, cau mày:
“Giờ điều quan trọng nhất là cứu Tiểu Tiểu, những thứ khác không quan trọng.”
Tôi nhìn người mẹ ruột của mình mà tim đau đến co rút.
Tiểu Tiểu nép vào lòng Phó An, làm nũng:
“Anh Phó, sao anh quan tâm đứa bé trong bụng cô ta quá vậy? Đừng nói là anh động lòng rồi đấy nhé?”
Phó An lập tức ôm chặt lấy cô ta:
“Làm sao có chuyện đó? Anh cưới cô ta là để nuôi dưỡng m.á.u cuống rốn cứu em thôi, đợi lấy được rồi, cô ta chẳng còn giá trị gì nữa.”
Tôi đứng nhìn tất cả, nước mắt không ngừng rơi, trong tay vẫn nắm chặt viên thuốc p.h.á th.ai bác sĩ vừa đưa.
Tôi ngửa đầu, không chút do dự nuốt viên thuốc vào.
Sau khi về nhà, tôi ký tên vào đơn ly hôn và đặt nó vào két sắt.
Tôi vừa định thu dọn đồ thì cửa bị người ta đẩy mạnh bật mở.
Tôi run lên một cái.
Phó An xông tới kéo tay tôi:
“Vợ ơi, bác sĩ lại xem báo cáo của em, nói tình trạng thai nhi không ổn, phải đưa em tới viện ngay!”
Tôi cố giằng tay ra nhưng không được, cổ tay bị anh ta bóp đỏ ửng.
“Tôi không đi. Bác sĩ hôm nay rõ ràng nói thai nhi rất khỏe. Hơn nữa sao bệnh viện không trực tiếp gọi cho tôi, mà lại gọi cho anh?”
Mắt Phó An đỏ ngầu, có phần kích động:
“Là bệnh viện gọi tôi đột xuất, mẹ vợ cũng bảo tôi đến. Em không tin tôi thì cũng nên tin mẹ em chứ?”
Đúng lúc đó, bố mẹ tôi bước vào.
Mẹ tôi mặt lạnh:
“Cũng tại con không biết giữ gìn, mới làm động thai. Bây giờ theo bọn ta tới bệnh viện.”
Bố tôi cũng lên tiếng:
“Mẹ con là bác sĩ sản khoa, chẳng lẽ con còn không tin lời mẹ mình?”
Tôi lập tức nắm lấy tay nắm cửa phòng ngủ:
“Tôi không đi. Trời đã tối rồi, mai đi cũng được. Tôi hiện tại thấy khỏe, không có gì bất thường cả.”
Mẹ tôi trợn mắt, sấn tới, định bẻ tay tôi ra khỏi tay nắm cửa:
“Bảo đi là đi! Nói lắm thế? Tao là mẹ mày, tao còn hại mày được chắc?”
Từ nhỏ tôi đã bị bỏ rơi ở quê cho ông bà nuôi. Tới khi họ mất, xã báo tin, bố mẹ mới miễn cưỡng đón tôi về.
Tôi từng rất muốn hỏi một câu – đều là con ruột, sao họ không yêu tôi?
Tôi dồn hết sức, mẹ tôi không thể bẻ được ngón tay tôi.
“Bốp!”
Một cái tát giáng thẳng vào mặt tôi.
“Con tốt nhất đi ngay cho tao! Nếu chậm trễ làm lỡ cứu Tiểu Tiểu, tao sẽ không tha cho mày!”
Nửa bên mặt tôi lập tức sưng đỏ, tôi bật cười khổ.
“Cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật rồi.”
Mẹ tôi lại tỏ vẻ dửng dưng:
“Mẹ không biết con đang nói gì, mẹ chỉ biết hiện giờ cơ thể con không còn thích hợp để tiếp tục mang thai nữa. Vừa hay, Tiểu Tiểu cần m.á.u cuống rốn để cứu mạng.”
Thấy tôi vẫn không chịu buông tay, bố tôi cũng bước tới hỗ trợ.
“Hà Tuệ, trước đây con là đứa hiểu chuyện nhất. Bây giờ em con cần con giúp, con xem như giúp bố mẹ một lần được không?”
Ông ta định dùng tình thân để lay động tôi, nhưng tôi chỉ phun thẳng một ngụm nước bọt xuống chân ông ta.
“Đừng giả nhân giả nghĩa nữa. Mạng của Hà Tiểu là mạng, còn mạng tôi thì không à? Bắt mổ khi thai tám tháng, có thể nguy hiểm bất cứ lúc nào!”
Thấy tôi cứng rắn không lay chuyển, bố tôi cũng giơ tay tát thẳng vào mặt tôi:
“Đồ nghiệt chủng, nó là em ruột mày đấy! Hy sinh một đứa con để cứu em ruột thì đã sao? Sau này mày chẳng phải vẫn còn sinh được à?”
Phó An cũng không diễn nữa, trực tiếp bóp cổ tôi:
“Hà Tuệ, Tiểu Tiểu vừa ngất xỉu chiều nay, giờ chỉ còn trông chờ vào m.á.u cuống rốn của mày thôi. Mày có đi cũng phải đi!”
“Tôi đang mang thai con của anh đấy, Phó An!”
Phó An hừ lạnh:
“Con tao có thể cứu Tiểu Tiểu thì đó là vinh hạnh của nó, cũng là sứ mệnh của nó. Không thì mày nghĩ mày xứng để mang thai con tao à?”
Tôi nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của anh ta, cảm giác như bị ném vào hố sâu không đáy.
“Bố mẹ, đừng nói nhiều nữa. Tiểu Tiểu không chờ được nữa đâu, chúng ta trói cô ta lại đưa đến bệnh viện đi!” – Phó An lạnh lùng nói.
Anh ta nói xong thì lấy ngay một sợi dây, dưới sự phối hợp của bố mẹ, trói chặt tay tôi lại.
“Đi mau! Nếu chậm trễ khiến Tiểu Tiểu không chữa được, tao sẽ cho mày biết tay!”
Mẹ tôi vừa xô đẩy tôi vừa gào lên, còn tôi thì dùng chân móc lấy khung cửa, không chịu bước ra nửa bước.
Phó An lập tức đá mạnh vào chân tôi:
“Hà Tuệ, nếu Tiểu Tiểu không được cứu kịp, tao nhất định bắt mày đền mạng!”
Anh ta dùng hết sức, khiến tôi ngã nhào xuống đất.
Cơn đau khiến nước mắt tôi ứa ra, bụng cũng bắt đầu đau quặn.
“Cẩn thận cái thai! Đ.á.n.h mặt thôi, đừng động tới bụng!” – mẹ tôi không hài lòng nhìn Phó An.
Phó An vội gật đầu lia lịa, rồi cùng bố tôi lôi tôi dậy như xách một con gà, lôi ra khỏi nhà.
Cửa thang máy vừa mở, một người đàn ông cao ráo bước ra.
Tôi nhận ra anh ta – là cảnh sát Trần, hàng xóm sống kế bên, từng giúp tôi bắt trộm.
Tôi như thấy được cứu tinh, mắt lập tức sáng lên:
“Cứ—…”
Vừa định kêu cứu, mẹ tôi đã bịt chặt miệng tôi lại:
“Buồn nôn à? Mẹ đưa con đến bệnh viện ngay.”
Cảnh sát Trần nghi ngờ nhìn bọn họ:
“Có chuyện gì vậy?”
“Vợ tôi bỗng thấy không khỏe, có lẽ sắp sinh rồi, tôi đang đưa cô ấy tới viện.” – Phó An bình tĩnh đáp.
Tay tôi bị trói ra sau lưng, Phó An giữ chặt tay không cho tôi vùng vẫy. Tôi chỉ còn biết nhìn anh cảnh sát với ánh mắt cầu cứu.
Mẹ tôi vội móc ra thẻ nhân viên bệnh viện:
“Tôi là bác sĩ sản khoa, con gái tôi sắp sinh rồi, không thể chậm trễ.”
“Vậy đi nhanh đi, chuyện này không được chậm trễ.” – cảnh sát Trần gật đầu nhường đường.
Phó An thở phào, tôi bị lôi vào thang máy. Nhìn bóng lưng cảnh sát Trần quay đi, tia hy vọng trong lòng tôi lại lần nữa vụt tắt.
“Con tiện nhân này, suýt nữa mày mách lẻo với cảnh sát. Mày không biết làm vậy là đang hại chet em gái ruột mình sao? Mày ác độc quá!” – mẹ tôi vừa nói vừa véo mạnh vào tay tôi.
Cơn đau thấu xương khiến nước mắt tôi không ngừng rơi.
Lúc này, điện thoại của bố tôi vang lên.
“Alo, bác sĩ Thẩm à? Con gái ông – Hà Tiểu – sốt cao không hạ được, ông mau quay lại viện đi!”
Cúp máy, bố tôi quay sang nhìn chằm chằm vào bụng tôi:
“Hà Tiểu không chờ được nữa rồi. Tới viện lập tức mổ lấy con.”
Thang máy mở ra, Phó An và bố tôi không đợi thêm, lôi tôi ra ngoài.
“Đứng lại!” – một giọng nói nghiêm khắc vang lên.
Tôi ngoái đầu nhìn, thấy cảnh sát Trần đang bước nhanh tới, ánh mắt nghiêm nghị.
Hy vọng bị dập tắt lại lần nữa bùng lên.
“Cô đ.á.n.h rơi chứng minh thư.” – anh cảnh sát chạy đến, đưa chứng minh thư cho mẹ tôi.
“Cảm ơn cảnh sát Trần.” – mẹ tôi vội cảm ơn.
Tôi cố vùng khỏi sợi dây trói tay.
“Cảnh—…”
Vừa thốt ra một từ, miệng đã bị Phó An bịt chặt:
“Vợ à, ráng chút nữa thôi, sắp đến bệnh viện rồi.”
Hắn kéo tôi lên xe, vừa lên xe, mẹ tôi đã véo mạnh vào tay tôi:
“Nếu mày còn dám gây chuyện, tao sẽ khiến mày sống không bằng chet.”
Phó An lái xe như điên, vượt ba đèn đỏ, đến thẳng bệnh viện.