Lặng Lẽ Rời Đi Trong Thương Đau - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Vừa đến nơi, tôi bị lôi thẳng vào phòng mổ.
Tôi hoảng hốt muốn chạy trốn, nhưng mẹ tôi đã tiêm cho tôi một liều thuốc an thần.
“Chỉ là lấy con từ trong bụng ra thôi, có gì mà phản ứng dữ vậy? Mọi người đều là người một nhà, mày cứu là cứu em ruột mình mà.” – mẹ tôi lạnh lùng nói.
Thuốc vừa tiêm vào, tôi thấy cơ thể mình dần trở nên nhẹ bẫng.
Mẹ sợ ảnh hưởng đến thai nhi nên tiêm liều nhẹ, tôi vẫn còn tỉnh táo một chút.
“Trói cô ta lên bàn mổ, mẹ tự tay mổ.” – mẹ tôi ra lệnh.
Phó An và bố tôi lập tức nâng tôi đặt lên bàn mổ.
“Các người đang phạm pháp, biết không hả?” – tôi tuyệt vọng hét lớn.
Mẹ tôi chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt vô cảm nhìn tôi.
“Con là con gái của mẹ, mẹ mổ cho con thì có gì sai? Cả mạng của con cũng là mẹ cho mà.” – mẹ tôi thản nhiên nói.
Bố tôi lườm tôi một cái:
“Mày đúng là đồ vong ân bội nghĩa, chúng tao nuôi mày lớn chừng này, chẳng qua chỉ muốn mày cứu lấy em gái ruột của mày mà thôi, thế mà còn dám nói phạm pháp?”
Phó An trói tay tôi càng chặt, đến mức tôi cảm giác dây thít sâu vào tận xương thịt.
“Phó An, ký giấy nhanh đi, tôi bắt đầu mổ ngay bây giờ.” – mẹ tôi cầm tờ giấy cam kết đưa tới trước mặt anh ta.
Phó An không thèm nhìn, liền ký tên cái rẹt.
Tôi nhìn những người được gọi là "người nhà", lòng lạnh như băng.
“Mổ sẽ có m.á.u, anh ra ngoài trước đi?” – mẹ tôi hỏi, tay cầm sẵn dao mổ.
Phó An lắc đầu:
“Không cần, tôi phải tận mắt thấy được thuốc cho Tiểu Tiểu được lấy ra thì mới yên tâm.”
Lời của anh ta như từng nhát kim, đ.âm vào tim tôi.
Trong mắt anh ta, tôi và đứa bé trong bụng chẳng qua chỉ là một liều thuốc.
Vì ca phẫu thuật này hoàn toàn là bí mật, không có bác sĩ gây mê. Mẹ tôi cầm dao, trực tiếp rạch xuống bụng tôi – sinh mổ sống.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi như bị ai đó đập nát toàn thân. Tôi cảm nhận rõ từng lớp da, từng thớ thịt bị rạch ra một cách sống sượng.
Tiếng hét xé lòng của tôi vang khắp phòng mổ, nhưng không ai buồn lau mồ hôi cho tôi, cũng chẳng ai nhíu mày, thậm chí không ai nhìn tôi lấy một cái.
“Các người nhất định sẽ gặp báo ứng.” – tôi nghiến răng, cố bật ra từng chữ.
Phó An định mắng tôi, nhưng chưa kịp mở miệng thì mẹ tôi đã hô lên:
“Ra rồi, lấy được em bé rồi!”
Niềm vui chưa kịp trào dâng thì lập tức bị tiếng kêu hoảng loạn của mẹ tôi dập tắt.
“Đứa bé… sao lại không còn thở?”
“Không thể nào! Rõ ràng hôm nay kết quả kiểm tra cho thấy đứa bé rất khỏe mạnh mà, sao có thể chet được?” – mẹ tôi vừa hoảng hốt vừa ôm lấy cơ thể bé nhỏ ấy, không buồn khâu bụng cho tôi.
“Bốp!” – một cái tát giáng xuống mặt mẹ tôi.
“Là bà nhất quyết đòi mổ lúc này, giờ con chet rồi, bà bảo tôi biết ăn nói sao với Tiểu Tiểu?” – bố tôi gào lên.
Mẹ tôi ôm mặt, quay lại nhìn Phó An, cũng tát cho anh ta một cái.
“Có phải là do anh ra tay quá mạnh trên đường tới viện khiến cô ta sảy thai không? Phó An, chẳng lẽ anh muốn Tiểu Tiểu chet mới hài lòng à?”
Phó An nhìn xác đứa bé trong tay mẹ tôi, rồi quay sang bụng tôi đang bị rạch toạc, gào lên:
“Bà là cái thá gì mà dám đ.á.n.h tôi? Nếu không phải bà ép chúng tôi mổ lúc này thì con tôi sao chet? Trả con lại cho tôi!”
Phó An tung một cú đá, mẹ tôi bị đá văng ra đất, đau đến mức không đứng dậy nổi.
Bố tôi thấy vợ bị đ.á.n.h, định nhào đến đ.á.n.h Phó An, nhưng chưa kịp chạm thì đã bị hắn bóp cổ.
“Lão già, ông mà cũng đòi đ.á.n.h tôi à? Nếu không phải ông bà ép tôi trói Hà Tuệ lại, thì con tôi đã không chet. Nếu Tiểu Tiểu có chuyện gì, các người chính là hung thủ giet người!”
Bố tôi mặt đỏ bừng, bị bóp nghẹt thở, mắt trợn trừng.
Lúc này, mẹ tôi bò đến, thều thào:
“Dù con chet rồi nhưng m.á.u cuống rốn vẫn còn dùng được, mau đem đi cứu Tiểu Tiểu!”
Bố tôi như bừng tỉnh, vội gật đầu lia lịa.
Phó An lập tức buông tay, đỡ mẹ tôi dậy:
“Bà chắc chứ?”
Mẹ tôi vội nhét túi m.á.u vào tay bố tôi:
“Nhanh lên, cầm lấy m.á.u cuống rốn đưa đi cứu người!”
Bố tôi vội chạy đi, lúc này mẹ tôi mới thở phào, quay sang tôi – vẫn đang nằm trên bàn mổ.
“Coi như con cũng giúp em gái một tay, mẹ sẽ khâu cho con cẩn thận một chút.”
Tôi nhìn ánh mắt đầy thương hại đó mà bật cười:
“Bà đang phạm pháp, tất cả các người rồi sẽ gặp báo ứng.”
Mũi kim trong tay mẹ đ.âm thẳng vào da thịt tôi, ánh mắt khinh thường:
“Phạm pháp? Mẹ mổ cho con gái ruột mình mà cũng phạm pháp? Ai dám bắt mẹ?”
Tôi đau đến phát điên.
“Tôi nhất định sẽ khiến các người trả giá. Dù có m.á.u cuống rốn, các người cũng không cứu được Hà Tiểu.”
Phó An cố xoa dịu tôi, nắm chặt tay tôi:
“Anh biết em giận vì đứa bé, nhưng con đã hoàn thành sứ mệnh cứu em gái em. Chúng ta có thể sinh thêm, chỉ cần Tiểu Tiểu được cứu, anh sẽ bù đắp tất cả cho em.”
Tôi nhìn khuôn mặt đầy tự tin của hắn mà chỉ muốn nôn mửa.
“Hà Tiểu không sống được đâu, bởi vì…”
Tôi còn chưa nói xong, cửa phòng mổ đột ngột bị đẩy bật.
“Tất cả đứng im! Các người liên quan đến hành vi phẫu thuật trái phép, mời theo chúng tôi về điều tra!”
Cảnh sát Trần đứng ở cửa cùng một nhóm người.
“Ngay lúc ra khỏi nhà, tôi đã thấy các người có vấn đề. Đã là sản phụ sắp sinh, vì sao cứ bịt miệng không cho cô ấy nói? Vì sao lại lôi kéo cưỡng ép cô ấy? May mà tôi cẩn thận gọi điện xác minh với bệnh viện, thì mới biết hôm nay cô ấy không hề có lịch sinh.”
Ánh mắt nghiêm khắc của cảnh sát Trần quét qua từng người, đến khi dừng lại trên người tôi, tất cả mọi người đều sững sờ.
Tôi – không được gây mê, bụng bị rạch sống, da thịt lộ ra một nửa, m.á.u me đầm đìa – cảnh tượng ấy khiến ai nhìn cũng rùng mình.
“Các người là người nhà mà có thể ra tay thế này sao?”
Cảnh sát Trần quay mặt đi, rồi trông thấy xác đứa bé dưới đất, tức giận hét lớn:
“Các người còn là người không? Đó là con các người, cháu ruột các người đấy!”
Đến nước này, mẹ tôi vẫn mặt dày không biết hối lỗi, vừa khâu cho tôi vừa lạnh lùng nói:
“Anh cũng biết nó là con gái tôi, vậy tôi mổ cho con gái mình thì phạm pháp cái gì? Con nó chet trong bụng rồi, đâu liên quan gì tới tôi?”
Phó An sợ bị liên lụy, vội ra làm chứng:
“Là vợ tôi bất ngờ đau bụng, bệnh viện lại không có bác sĩ trực nên mẹ vợ tôi mới tự ý làm phẫu thuật giúp. Con tôi lúc sinh ra đã không còn thở, chuyện này là ngoài ý muốn!”
Hắn còn giơ tay thề:
“Hơn nữa tôi cũng có bằng bác sĩ, không tính là hành nghề trái phép. Tôi – người thân của Hà Tuệ – cũng đã ký giấy đồng ý mổ mà…”
“Giấy đồng ý mổ?” – cảnh sát Trần cau mày, tiến lên giật lấy tờ giấy từ tay hắn, nhìn lướt qua, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Người ký tên là Phó An, nhưng sản phụ lại là Hà Tuệ. Anh không phải là người giám hộ hợp pháp, không có quyền thay cô ấy ký giấy.”
Phó An còn định cãi, nhưng đã bị cảnh sát đè vai ép xuống.
“Anh đã đồng lõa cưỡng ép, trói người, còn tham gia mổ sống sản phụ không gây mê – đủ yếu tố cấu thành tội hình sự.”
Một viên cảnh sát khác đã nhanh chóng tháo dây trói trên tay tôi, run giọng nói nhỏ:
“Cô… cố chịu chút nữa nhé, chúng tôi sẽ lập tức đưa cô đi cấp cứu.”
Tôi không còn sức để đáp lại, chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt.
Mẹ tôi vẫn ngoan cố, tay vẫn cầm kim khâu không chịu dừng lại.
“Tôi là bác sĩ! Tôi có quyền xử lý trong tình huống khẩn cấp. Các người dựa vào cái gì bắt tôi?”
Cảnh sát Trần nhìn bà ta đầy chán ghét:
“Bà là bác sĩ, vậy bà càng hiểu rõ hơn ai hết, sản phụ phải được gây mê, phải có đơn đồng thuận hợp pháp, phải có điều kiện vô trùng, đủ thiết bị cứu hộ. Bà xem thử nơi này có cái nào đủ?”
Mẹ tôi nghẹn lời, còn định biện minh thì một viên cảnh sát đã tiến lên còng tay bà ta lại.
Phó An bị ấn xuống đất, vẫn còn rống lên:
“Là các người hại con tôi chet! Nếu không phải chậm trễ, thằng bé đã sống rồi!”
Cảnh sát Trần nhìn hắn, giọng nói lạnh tanh:
“Cậu không xứng được gọi là cha. Thứ cần cứu không phải con cậu, mà là đạo đức và lương tâm đã chet từ lâu trong lòng cậu.”
“Nếu đổi lại là các người bị chính người thân cắt bụng lấy con, các người có còn lý trí được như bây giờ không? Khác gì kẻ giet người?”
Đúng lúc này, điện thoại tôi vang lên – là tin nhắn từ tòa án.
Tôi và Phó An đã chính thức ly hôn.
Phó An ở đầu dây bên kia tức giận gào thét:
“Hà Tuệ, cô đừng đắc ý quá sớm! Tiểu Tiểu đã nhận được m.á.u cuống rốn, sắp khỏi bệnh rồi. Cho dù cô ly hôn thì đã sao? Tôi và Tiểu Tiểu là tình cảm thật sự. Chờ cô ấy khỏi bệnh, tôi sẽ lập tức cưới cô ấy! Đến lúc đó cô đừng có mà hối hận!”