LỠ THẦM THƯƠNG CHỊ RỒI SẼ RA SAO - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:24:46
Lâu Già chỉ đành đưa tay , giây tiếp theo, đầu ngón tay bỗng sự ấm áp bao bọc lấy, cô rụt tay theo bản năng nhưng Tưởng Tư Duy nắm chặt.
“Đừng động đậy mạnh, đường ở đây khó lắm.” Hình như đang gần, gần đến nỗi Lâu Già thể thấp thoáng ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng .
Chẳng hiểu cô cảm thấy căng thẳng, nhiệt độ mà đầu ngón tay cô chạm đến cũng càng lúc càng nóng hơn.
Không bao lâu, Lâu Già nhận Tưởng Tư Duy dừng , đang định giơ tay lấy bịt mắt xuống thì cản .
“Chờ chút nữa.” Tưởng Tư Duy khẽ giọng .
Không khí ở vùng núi về đêm yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu vang và tiếng gió giao thoa, cành lá đung đưa, thỉnh thoảng còn vài âm thanh lớn tên.
Lâu Già ở phía , lắng tiếng thở của cả hai đôi với những âm thanh vang lên, lòng cô dần dần bình tĩnh .
Cô ngửi thấy mùi cỏ cây trong rừng đêm hè, chân đạp lên lớp bùn đất mềm mại, còn mùi xà bông thoang thoảng trong thở từ đầu đến cuối.
“Đến .” Trong lúc đang ngẩn ngơ, Lâu Già tiếng Tưởng Tư Duy, đang định hỏi đến cái gì thì bỗng nhiên đưa tay cởi bịt mắt của cô .
Tầm mờ vài giây nhưng Lâu Già vẫn thấy nhiều ánh sáng nhấp nhô giữa trung, tựa như bầu trời đang chuyển động.
Cô mở to mắt ngắm , tầm mắt dần rõ ràng hơn, cô thấy rõ những ánh đang chuyển động là những con đom đóm còn phổ biến thường thấy nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lo-tham-thuong-chi-roi-se-ra-sao/chuong-14.html.]
Chúng nay lượn ở trong bụi cỏ, ở giữa trung, đầy khắp núi đồi, dần dà hội tụ tạo thành một “bầu trời ” độc nhất vô nhị.
“Đẹp thật.” Lâu Già ngửa đầu những đốm sáng nhấp nháy, thậm chí còn một đáp lên bề mặt áo gió đen của cô.
Cô đưa tay đụng một cái, đám đom đóm vỗ cánh phành phạch bay về nơi xa nhưng chẳng mấy chốc những chú đom đóm khác lượt hạ cánh quần áo của họ.
“Em vốn định chờ đến lúc thích hợp mới đưa chị đến đây.” Tưởng Tư Duy đột nhiên : “Chỉ là ngờ hôm nay chút bất ngờ xảy .”
Lâu Già đầu , nhịp tim dường như cũng lên xuống nhanh như những chú đom đóm .
“Mặc dù đường đột nhưng em luôn cảm thấy rõ những lời , cũng để chị suy nghĩ về em trong sự mơ hồ bối rối.” Ánh mắt Tưởng Tư Duy nghiêm túc: “So với những khác, thể em ưu tú bằng, cũng đủ trưởng thành, ở mặt chị em luôn trở nên ngốc nghếch theo thói quen nhưng hình như em còn cách nào khác nữa, thấy chị em suy nghĩ thế nào, chị với em em cảm thấy dường như thứ đều đáng giá.”
“Chị chị cần kiểu tình yêu khi cân nhắc, em sự do dự và nhút nhát của tính là cân nhắc , dù đây thậm chí em còn chẳng nghĩ đến việc một ngày thể mặt chị và những lời với chị.” Anh một tiếng nhưng mắt đỏ hoe: “ lẽ ông trời thấy em đáng thương quá nên cho em cơ hội , em vuột mất nó, cũng bỏ lỡ chị.”
Từ đầu đến cuối Tưởng Tư Duy luôn ở nơi cách Lâu Già hai bước chân, tựa như nhiều thời khắc trong quá khứ, luôn lẳng lặng theo lưng cô, chờ cô đầu.
Hốc mắt Lâu Già bất chợt nóng lên.
“Lâu Già.” Những lời giấu trong lòng lâu, giờ phút cuối cùng nó thể thấy ánh mặt trời, cảm xúc của Tưởng Tư Duy khó mà kìm nén .
Yết hầu nơi cổ chuyển động nhẹ, giọng trầm nặng nề: “Em thích chị.”