LỠ THẦM THƯƠNG CHỊ RỒI SẼ RA SAO - Chương 15
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:24:48
Tưởng Tư Duy đường đột tỏ tình là để tìm kiếm một kết quả ngay lập tức, cũng hối thúc bắt Lâu Già trả lời gì đó thời điểm .
“Lần đầu tiên chị gặp tỏ tình mà cần câu trả lời đấy.” Lâu Già khẽ một tiếng, nghĩ ngợi một hồi lâu mới : “Tưởng Tư Duy, em kì lạ thật.”
Lặng lẽ yêu thầm, tỏ tình cần đáp án.
“Em chỉ hy vọng hai chúng sẽ một bắt đầu chính thức .” Tưởng Tư Duy : “Chị hãy suy nghĩ một thời gian, cần gấp gáp cho em câu trả lời.”
Dù cũng chờ đợi nhiều năm như , chẳng thiếu chút thời gian .
Nhịp tim Lâu Già dần dà bình tĩnh , cô lẳng lặng Tưởng Tư Duy, giọng điệu từ tốn: “Nếu khi suy nghĩ mà chị vẫn quyết định từ chối em thì ?”
“Thích chị là chuyện của em, chị chấp nhận từ chối thì đó đều là quyền lợi của chị.” Tưởng Tư Duy hết những lời nên trông vẻ thoải mái hơn: “Em chỉ mong rằng chị xem tình cảm của em như một sự áp lực gánh nặng, biến nó thành một việc mà chính chị chấp nhận.”
“Chắc chắn chị sẽ nghĩ như thế .” Lâu Già : “Số chị khác tỏ tình từ bé đến lớn còn ít ?”
Tưởng Tư Duy hùa theo: “Dĩ nhiên là ít, thư tình mà chị nhận hồi cấp ba phân nửa là đưa cho chị thông qua em mà.”
“ ha.” Lâu Già đụng cánh tay một cái: “Em thật , lúc em từng lén lút giấu thư tình tặng cho chị hả?”
“…” Ánh mắt Tưởng Tư Duy lơ đễnh, Lâu Già đến nỗi thấy chột , sờ sờ mặt bảo: “Từng giấu một ít…”
Lâu Già phì thành tiếng.
Lúc Tưởng Tư Duy mới nóng mặt, nhỏ giọng giải thích: “Mấy lá thư tình em giấu… Toàn là của những bạn nam trông vẻ học giỏi thôi.”
“Thế á?” Lâu Già .
Tưởng Tư Duy chịu nổi, từ từ lùi phía : “Cũng một ít… Của những mà vẻ chị chắc chắn sẽ thích nữa.”
“Giỏi nhỉ Tưởng Tư Duy!” Lâu Già tức giận : “Bảo nhiều thư tình cho chị như thế mà chị chẳng gặp lấy một chị thấy thích!”
Tưởng Tư Duy khựng tại chỗ.
Dưới ánh trăng, nụ trong sáng, giọng cũng thể hiện ý rõ ràng: “Chị , yêu sớm là vi phạm nội quy trường, em thế là vì cho chị mà.”
“Có cái cứt!” Lâu Già giơ ngón giữa với .
Tưởng Tư Duy sẽ giải thích rõ, ý đồ riêng vốn ai thể thấy , cũng chẳng gì đáng để , kể hồi mới tin Lâu Già và Chương Lâm đang hẹn hò, thậm chí đến cả điều ước trong sinh nhật cũng ước hai họ sẽ chia tay.
Chỉ là đó thấy dáng vẻ đau khổ vì chia tay của Giản Nhung Nhung, Tưởng Tư Duy Lâu Già buồn bã nên mới bắt đầu bất đắc dĩ chúc hai hạnh phúc bên dài lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lo-tham-thuong-chi-roi-se-ra-sao/chuong-15.html.]
bây giờ xem điều ước sinh nhật cũng chẳng linh nghiệm đến thế.
Dĩ nhiên, chuyện cũng là nguyên nhân lớn dẫn đến việc Tưởng Tư Duy ước thành tâm , chỉ là chính bản vẫn một mực chịu thừa nhận.
Tất nhiên Lâu Già hề sự tính toán nhỏ trong lòng Tưởng Tư Duy, còn dự định sẽ tổ chức sinh nhật năm nay đàng hoàng cho .
Cô vốn lên kế hoạch sẽ đưa Tưởng Tư Duy bộ đường dài lên núi và cắm trại, tiện thể ngắm bình minh và hoàng hôn luôn, nhưng chẳng Phương Tấn tin tức từ mà một hai bảo cùng.
Cuối cùng từ hai bất đắc dĩ biến thành cả đoàn lớn, do Ưng Hy và cháu trai của một nhà dân địa phương dẫn đoàn. Một nhóm gồm sáu , bắt đầu mang theo hành trang lên núi khi ăn trưa xong.
Thôn Ngô Đồng gần như bao quanh bởi non núi nối liền, rừng cây cao đồ sộ và rậm rạp xum xuê, kết hợp với những mảng xanh và lam, tựa như một bức tranh sơn dầu tả thực.
Lâu Già mang theo máy ảnh, suốt đường dừng chụp, vô thức trở thành cuối cùng trong đoàn.
Từ đầu đến cuối Tưởng Tư Duy luôn theo bên cạnh cô.
“Đó là con sóc đất ?” Lâu Già buông máy ảnh xuống, bắt lấy cánh tay Tưởng Tư Duy và chỉ về hướng một gò đất nhỏ chếch phía : “Ở đó đó, em thấy ?”
Tưởng Tư Duy nheo mắt , sang hướng tay cô chỉ: “Hình như là thế.”
“Sao nó sợ con nhỉ.” Trước đây Lâu Già từng đến Tây Bắc bộ đường dài, trong rừng cây thường những đám sóc đất thoắt ẩn thoắt hiện qua , tốc độ nhanh đến mức máy ảnh cũng chẳng chụp .
“Có chúng để ý đến bọn ?” Tưởng Tư Duy về phía vài bước, tạo âm thanh khá lớn, chú sóc đất cử động nhẹ nhưng cũng chạy quá xa.
Lâu Già đến gần chụp chú vài bức, đó đưa máy ảnh cho Tưởng Tư Duy: “Chụp giúp chị một tấm chung cho chị với nhóc .”
Tưởng Tư Duy lùi hai bước theo sự chỉ dẫn của Lâu Già, nửa xổm nửa quỳ mặt đất, trong khung hình, Lâu Già nghiêng sang một bên, một tay đưa chỉ vị trí của chú sóc đất.
Ánh nắng rọi xuống từ những tán cây trong rừng, khiến nụ khuôn mặt cô rạng rỡ hơn nhiều.
Tưởng Tư Duy đến mức ngẩn ngơ. “Xong ?” Lâu Già hỏi.
“Xong ngay đây.” Tưởng Tư Duy căn chuẩn ống kính nữa, bấm nút chụp vài : “Được .”
Lâu Già nhanh đến: “Để chị xem thử em chụp thế nào.”
Tưởng Tư Duy đưa máy ảnh cho Lâu Già nhanh một câu giống tiếng địa phương, cô chỉ nghĩa của một chữ “chị” trong đó.
Lâu Già : “Nói luyên tha luyên thuyên gì thế? Chị chả hiểu gì.” “Chị xinh quá.” Tưởng Tư Duy nữa bằng tiếng Trung.
Lâu Già diễn tả cảm giác trong khoảnh khắc , một mặt cảm thấy đó là chuyện đương nhiên nhưng một mặt cũng cảm thấy ngượng ngùng. Cô mượn cớ xem ảnh để gì, chỉ là tay cầm máy ảnh run.
Ảnh của cô cũng gì đặc biệt cả, cô đeo máy ảnh cổ: “Đi thôi.” Tưởng Tư Duy cũng gì, chậm rãi theo.