LỠ THẦM THƯƠNG CHỊ RỒI SẼ RA SAO - Chương 17
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:24:50
Đêm dần se lạnh, Lưu Tiểu Đông ném vài nhánh cây khô đống lửa, ánh lửa bừng sáng đôi chút, xua tan vài phần ớn lạnh của núi rừng.
“Cũng muộn , là chúng giải tán , ngắm mặt trời mọc ?” Anh bẻ thêm mấy nhánh cây khô, “Đừng để đến lúc dậy nổi.”
Lâu Già lấy điện thoại xem, 10 giờ hơn, thấy đều dậy chui lều, cô bèn kéo Tưởng Tư Duy : “Qua bên chụp hai tấm hình với chị.”
Tưởng Tư Duy gật đầu bảo .
Lưu Tiểu Đông phụ trách trực đêm dặn dò một câu: “Đừng xa quá nhé, ban đêm khó phân biệt phương hướng lắm.”
“Yên tâm, ngay gần đây thôi, bọn sẽ sớm.” Lâu Già dậy tới bên lều vải, nhấc balo của lên bảo: “Đi thôi.”
Tưởng Tư Duy lập tức theo, hề nhận Lâu Già chỉ lấy balo chứ cầm theo túi máy ảnh.
Nhiệt độ núi ban đêm giảm thấp kinh khủng, tầm giữa các bóng cây quá nhiều, Lâu Già cũng dám xa nên họ dừng ở một sườn núi nhỏ.
Tưởng Tư Duy cô lục tìm đồ trong balo, đảo mắt xung quanh, thấy gần đây cảnh gì để chụp cả. Trong lúc đang mất tập trung, Lâu Già bỗng nhiên , tay còn bưng một chiếc bánh ngọt lớn chừng một bàn tay.
Chính là loại bánh kem hình dạng giỏ hoa nhỏ thể thấy khắp nơi ngoài cổng trường hồi còn bé, vị bơ sữa ngọt ngào, ở giữa một bông hoa nhỏ màu hồng.
Đã nhiều năm Tưởng Tư Duy thấy loại bánh kem .
“Điều kiện hạn, em tạm bợ chút nhé.” Lâu Già một tay bưng bánh kem, một tay cầm bật lửa, “xoẹt” một tiếng, ngọn lửa bật lên.
Cô cong môi: “Sinh nhật vui vẻ, Tư Duy.”
Tưởng Tư Duy khẽ mấp máy môi, một cảm giác chua xót đột nhiên trào dâng khiến hốc mắt nóng lên: “Em thể ước ?”
“Dĩ nhiên là .” Lâu Già nghiêng đầu, tỏ ý thể hướng về phía bánh kem, hướng về phía ngọn lửa và thậm chí là chính cô.
“Em nhận một cái ôm.” Nói xong, Tưởng Tư Duy cúi đầu thổi tắt “cây nến”, đó Lâu Già đầy mong đợi, hệt như một chú chó nhỏ đang ngoắc đuôi mong chủ nhân chú ý đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lo-tham-thuong-chi-roi-se-ra-sao/chuong-17.html.]
Lâu Già mê hoặc bởi sự tưởng tượng trong đầu nên sắn lòng thực hiện điều ước của . Cô mỉm dang hai tay, Tưởng Tư Duy cũng điều mà ôm lấy cô.
Cái ôm vô cùng chân thực.
Đây cũng là đầu tiên Lâu Già cảm giác chân thực với sự thật rằng Tưởng Tư Duy trưởng thành. Cô áp sát lồng n.g.ự.c , giữa thở là hương xà phòng tương đồng.
Giữa gian yên tĩnh, tiếng tim đập của hai vô cùng rõ ràng.
Không qua bao lâu, Lâu Già cất giọng ngàn ngạt : “Em chị c.h.ế.t ngộp ?”
Lúc Tưởng Tư Duy mới nóng mặt, chậm rãi buông tay, nhỏ giọng : “Đây là đón sinh nhật mà em thích nhất.”
“Em chỉ yêu cầu nhỏ thế thôi .” Bỗng dưng rời khỏi nguồn ấm, Lâu Già cảm nhận sự lạnh lẽo. Cô đưa bánh kem cho Tưởng Tư Duy: “Ăn nhanh lên , ăn xong còn về nữa.”
Tưởng Tư Duy cầm bánh kem, đột nhiên hỏi: “Năm … Chị đón sinh nhật với em nữa ?”
“Năm …” Lâu Già đảo nhẹ mắt, khẽ một tiếng: “Xem em cố gắng .”
Tưởng Tư Duy cũng theo: “Em nghĩ, chắc là sẽ .”
Lâu Già nhún nhẹ vai, phản bác cũng khẳng định, chỉ im lặng Tưởng Tư Duy ăn hết chiếc bánh kem nhỏ: “Về thôi.”
Tưởng Tư Duy một tiếng thuận tay nhấc chiếc balo để đất lên, mấy bước bỗng nhiên hối hận nghĩ lẽ khi nãy nên ước một điều ước hơn.
Dù tối nay Lâu Già cũng dễ tính như thế, cũng dung túng như thế mà.
Nếu bảo nhận một nụ hôn chúc ngủ ngon, cũng ?
Tưởng Tư Duy càng nghĩ càng hối hận, nhất thời quan sát kỹ, chân chẳng vấp cái gì mà cả lăn xuống sườn núi.
“Tư Duy!”
Lâu Già và một một , chỉ thấy tiếng động, đến khi đầu cô trông thấy lăn xuống cạnh sườn núi nơi họ ban đầu.